Chương 12: Mùi Máu

Chương 12: Mùi Máu

Ngay lúc này, chướng ngại nhìn xuống đất, né ánh mắt của Sunny. Tay vẫn đặt trên chuôi kiếm. Như thường lệ, người nô lệ trẻ tuổi cũng không biết bên trong cái đầu hình dáng hoàn hảo đang nghĩ gì.

Ẩn số đó khiến cậu lo lắng.

Cuối cùng, sau một lát, người lính lên tiếng

"Tôi chỉ có một câu hỏi."

Cả Sunny và Trí thức nhìn về phía hắn, nín thở.

"Ừm?"

"Ông nói một người trong chúng ta phải hi sinh để cứu hai người còn lại. Sao lại là cậu ta? Theo tôi thấy thì ông là người gần cái chết hơn nhiều."

'Một câu hỏi tuyệt vời! Chính mình đang định đặt ra.'

Sunny quay sang người nô lệ lớn tuổi, hết sức cố gắng không cho mình mỉm cười. Nhưng khiến cậu bực mình, tên Trí thức đã thủ sẵn câu trả lời.

"Trước khi bị tấn công, nó đã đổ máu từ vết roi của chỉ huy của cậu. Trong trận chiến, cả người nó đẫm máu của những nô lệ khác. Cả cái áo khoác của nó cũng dính đầy máu của người chủ quá cố. Thằng bé đã đầy mùi máu rồi. Giữ mạng cho nó chỉ khiến chúng ta gặp nguy hiểm thôi. Nên nó là lựa chọn tốt nhất."

Nụ cười còn chưa hiện lên mặt Sunny đã phải tắt đi.

'Nguyền rủa mấy thằng não to!'

Phân tích của Trí thức hết sức cứng cáp. Anh hùng lắng nghe, biểu hiện ngày càng âm u. Cuối cùng, hắn nhìn về phía Sunny, một tia nguy hiểm lóe lên.

"Đúng là vậy."

Sunny cảm thấy miệng khô lại. Mồ hôi lạnh chạy xuống sóng lưng. Cơ thể căng thẳng, chuẩn bị hành động...

Nhưng vào lúc đó, Anh hùng mỉm cười.

"Lập luận của ông không thể bàn cãi." Hắn nói, rút thanh kiếm khỏi vỏ. "Nhưng mà, ông lại quên tính đến một điểm."

Trí thức giơ mày, cố che giấu sự lo lắng.

"Điểm gì chứ?"

Người lính trẻ quay về phía hắn, nụ cười trên mặt đã biến mất. Lúc này sát ý hắn tỏa ra gần như có thể thấy được.

"Đó là tôi biết ông là ai, Ngài Quý Tộc. Tôi cũng biết việc ông đã làm, và tại sao ông trở thành một nô lệ. Chỉ một trong những tội ác kinh tởm mà ông đã làm cũng đủ khiến tôi muốn giết ông rồi. Nên nếu có ai trong số chúng ta đáng bị hi sinh... thì đó là ông."

Trí thức trợn to mắt.

"Nhưng... nhưng mùi máu!"

"Đừng lo. Tôi sẽ khiến ông đổ nhiều máu đến mức đủ để lấn đi mùi máu còn vương trên người thằng bé."

Mọi việc xảy ra nhanh đến mức Sunny chỉ vừa kịp phản ứng. Anh hùng lao về phía trước với tốc độ gần như phi nhân loại. Một giây sau, Trí thức la hét trên mặt đất, chân hắn đã gãy khi bị Anh hùng dùng mặt kiếm đập vào. Không cho ông ta cơ hội đề hồi phục, Anh hùng đạp lên cái chân còn lại, tiếng xương gãy vang lên trong trẻo đến phát bệnh. Tiếng hét đã biến thành tiếng hú khóc lóc.

Cứ vậy, Trí thức đã tiêu đời.

Hành động tàn bạo của Anh hùng đối lập hoàn toàn với cử chỉ duyên dáng bình thường khiến máu Sunny như đông lại. Quả là... đáng sợ.

Người lính nhìn về phía cậu với ánh mắt an ủi rồi nói bằng giọng điệu chưng hửng:

"Chờ tôi ở đây."

Rồi hắn lôi cơ thể của người nô lệ lớn tuổi về phía dưới lối đi, biến mất sau vài tảng đá nhô ra. Sau vài phút, những tiếng thét rợn người vang vọng trong gió.

Sunny đứng một mình, run rẩy.

'Chết tiệt! Thế này...có hơi quá mức!'

Cậu vẫn không thể tin kết cục của Trí thức lại như này. Quá bạo lực.

Một lúc sau, Anh hùng trở lại, như thể không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng chính sự bình tĩnh đó khiến Sunny bất an nhất.

Sau khi thu dọn đồ vật của Trí thức, vứt bỏ hầu hết phần gỗ, người lính trẻ đeo cái túi lên vai rồi từ tốn quay về phía người nô lệ trẻ tuổi:

"Đi thôi. Chúng ta cần phải nhanh lên."

Không biết phải nói gì, Sunny gật đầu rồi đi về phía trước.

Giờ thì chỉ còn hai người họ.

Nghe có vẻ ngu, nhưng Sunny cảm thấy cô đơn.

Đi trên con đường đá này dễ hơn leo vách núi rất nhiều. Dễ đến mức Sunny có thời gian để nghĩ linh tinh. Một cảm giác u sầu kì cục đến với cậu... Không rõ tại sao, nhưng cậu bắt đầu cảm thấy hồi kết của ác mộng này, cho dù là gì đi nữa, cũng không còn cách xa nữa.

Họ di chuyển trong yên lặng một lúc trước khi Anh hùng lên tiếng.

"Đừng cảm thấy có lỗi. Lỗi không phải của cậu. Quyết định là của tôi, và chỉ mình tôi thôi."

Người lính trẻ đi trước vài bước, nên Sunny không thấy mặt hắn ta.

"Dù sao thì, nếu cậu biết những tội lỗi của ông ta... mà thôi, tốt nhất là cậu đừng biết. Cứ tin tôi khi tôi nói việc giết ông ta là thực thi công lý."

'Không biết thằng nào thấy có tội'

Loại người gì... luôn cố giải thích cho hành động của mình, luôn níu kéo cái ảo tưởng người tốt trong khi làm những việc kinh tởm nhất. Sunny ghét mấy kẻ đạo đức giả.

Không nghe được đáp lời, Anh hùng bật cười.

"Cậu không thích nói chuyện đúng không? Ừm thì, cũng tốt. Yên lặng là vàng."

Sau đó họ không còn nói gì nữa, mỗi người đều bận với suy nghĩ của bản thân.

Mặt trời đang lặn xuống, để lại một ánh sáng đỏ cam bao bọc khắp nơi. Ở độ cao này, không khí hết sức trong lành, và không có gì để cản ánh sáng đỏ chiếu xung quanh. Bên dưới họ, những đám mây chậm rãi bay ngang ngọn núi. Các vì sao và mặt trăng lưỡi liềm cũng đã bắt đầu lộ diện.

Khá đẹp.

Nhưng Sunny không thể nghĩ gì khác ngoài cái lạnh sắp đến một khi mặt trời lặn hẳn.

Trước khi việc đó xảy ra, Anh hùng đã tìm được một nơi để nghỉ ngơi. Cách lối đi không xa, đằng sau vài tảng đá cao, một cai khe núi hẹp ăn vào vách đá. Vui sướng với việc sẽ được bảo vệ khỏi gió đêm, họ đi theo khe núi và đến một cái hang động nhỏ được che giấu rất kín đáo.

Sunny tháo vài khối gỗ định nhúm lửa, nhưng Anh hùng lắc đầu ngăn cậu lại.

"Hôm nay chúng ta sẽ cắm trại không lửa. Con thú ở quá gần."

Qua đêm không có ngọn lửa để giữ ấm sẽ hết sức đau khổ, nhưng ít nhất thì ở trong hang động này họ sẽ không đến mức phải chết cóng nếu không có lửa. Hơn nữa, trường hợp xấu nhất là quá kinh khủng.

Sunny ngồi xuống, tựa lưng vào vách động. Anh hùng ngồi ở phía đối diện, trầm tư và hơi chán nản.

Rõ ràng là tâm trạng kì lạ. Không nói gì khác, đêm nay là lần đầu tiên, người lính trẻ không mài kiếm của mình sau khi dựng trại.

Không lâu sau, mặt trời hoàn toàn biến mất, và cái hang động nhỏ của họ hoàn toàn tối tăm. Đương nhiên là Sunny vẫn có thể thấy rõ ràng; Còn Anh hùng thì đã mù tịt.

Trong màn đêm, gương mặt điển trai của hắn có vẻ quyền quý, và vì lý do gì đó, đau lòng. Sunny quan sát kĩ càng, cố không ngủ.

Sau một lát, Anh hùng bỗng dưng lên tiếng:

"Cậu biết không, thật là kì lạ. Thường thì tôi có thể cảm giác được hiện diện của người ta ngay cả khi không thấy gì. Nhưng với cậu, không có gì cả. Giống như cậu là một phần của cái bóng vậy."

Đáp lời hắn là sự yên lặng, mỉm cười.

"Cậu ngủ rồi hả?"

Câu hỏi vang lên trong bóng tối. Sunny, chưa từng nói chuyện với Anh hùng trừ khi có lý do cần thiết, và vào những lúc đó cậu cũng rất kiệm lời, lúc này lại cảm thấy một sự thân thiết giữa họ. Nên cậu quyết định nói chuyện. Có lẽ màn đêm đã cho cậu chút can đảm.

Hơn nữa, đây cũng là một thời cơ.

"Tại sao? Anh muốn xem tôi ngủ chưa để giết tôi à? Hay là anh định đến sáng mới xử lý?"