Chương 13: Giây Phút Quyết Định
Nụ cười trên mặt Anh hùng đông cứng. Hắn hạ thấp đầu, có vẻ tiếc hận. Sau khoảng một phút, dưới bầu không khí yên ắng nặng nề, hắn trả lời.
"Đúng vậy. Tôi định làm lúc cậu đang ngủ, vậy thì cậu sẽ không phải đau khổ."
Trong màn đêm, một nụ cười đắng nghét hiện lên trên mặt Sunny.
Người lính trẻ thở dài một hơi. Tựa lưng vào bức tường của hang động, vẫn chưa ngẩng đầu lên.
"Tôi không kì vọng cậu sẽ tha thứ. Tội lỗi này, tôi cũng sẽ gánh chịu. Nhưng làm ơn, nếu cậu có thể cảm thông cho. Nếu mọi thứ khác đi, thì tôi đã sẵn lòng đối đầu con quái vật và để cậu bỏ trốn. Nhưng mạng sống của tôi... nó không chỉ thuộc về mình tôi. Tôi có một sứ mệnh đã thề phải hoàn thành. Nên trước khi làm xong, tôi không thể cho phép bản thân chết đi được."
Sunny cười.
"Mấy người... Tự nhìn mình đi! Có ý định giết tôi mà vẫn cứ viện hết cớ này đến cớ nọ. Tiện thật nhỉ! Mấy tên đạo đức giả đúng là chán ghét nhất. Sao không cứ nói thật một lần đi? Đừng có ném mấy cái cớ rác rưởi vào mặt người khác... nói thẳng ra đi! 'Tao giết mày vì như vậy dễ hơn. Tao giết mày vì tao muốn sống.'"
Anh hùng nhắm mắt lại, gương mặt hết sức đau buồn.
"Tôi xin lỗi. Tôi biết là cậu sẽ không hiểu được."
"Có gì để hiểu?"
Sunny nghiêng người về phía trước, máu cậu sôi sùng sục.
"Nói đi. Sao tôi phải chết?"
Người lính trẻ ngẩng đầu lên. Mặc dù không thẻ nhìn trong bóng tối, hắn vẫn quay mặt về hướng giọng Sunny phát ra.
"Ông già kia là một kẻ xấu xa... nhưng ông ta cũng nói đúng. Mùi máu trên người cậu quá nặng, nó sẽ hấp dẫn con thú kia."
"Vậy sao không để tôi đi. Chúng ta đường ai nấy đi. Sau đó con quái vật có tìm được đến tôi không chẳng phải việc của anh nữa."
Anh hùng lắc đầu.
"Chết dưới bộ vuốt hay cái hàm răng của nó... là một số phận quá đau đớn. Sẽ tốt hơn nếu tôi tự làm. Dù sao đi nữa, cậu cũng là trách nhiệm của tôi."
"Ồ, thật là cao cả."
Sunny nghiêng về phía lưng, cảm thấy không đáng để tranh cãi nữa. Sau một lúc, cậu nói nhỏ giọng
"Biết không... Khi vừa đến đây, tôi đã chuẩn bị tâm lý để chết đi. Dù sao thì, trong thế giới này - đúng hơn là cả hai thế giới - không có lấy một người quan tâm đến sống chết của tôi. Nên khi tôi chết, sẽ chẳng ai buồn cả. Thậm chí sẽ chẳng ai nhớ đến từng có một người là tôi."
Gương mặt mất sạch hi vọng. Nhưng chỉ vài giây sau, nó đã biến mất, thay vào đó là vui vẻ.
"Nhưng rồi tôi đã đổi ý. Đâu đó dọc đường, tôi đã quyết định phải sống. Phải sống, bằng mọi giá."
Anh hùng trầm tư nhìn về phía cậu.
"Để sống một cuộc đời đáng nhớ?"
Sunny mỉm cười. Mắt cậu lóe lên một tia hắc ám.
"Không. Để chọc tức chúng mày."
Người lính trẻ im lặng một lúc, rồi gật đầu, chấp nhận câu trả lời đó. Rồi hắn đứng lên.
"Đừng lo. Tôi sẽ làm nhanh thôi."
"Hơi tự tin quá đó? Sao mày dám chắc là giết được tao? Có khi chính mày sẽ bị tao giết."
Anh hùng lắc đầu.
"Tôi khó mà tin được việc đó."
...Nhưng chỉ trong giây kế tiếp, hắn vấp chân, quỵ xuống một đầu gối. Gương mặt trẻ trung tái nhợt, phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, rồi bỗng dưng ói ra một bãi máu.
Một nụ cười thỏa mãn hiện lên trên mặt Sunny.
"Cuối cùng."
"Cuối cùng"
Anh hùng đỡ cơ thể bằng đầu gối, nửa dưới khuôn mặt dính đầy máu. Kinh ngạc nhìn về phía tay mình, cố hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cái... cái ma thuật gì đây?"
Gương mặt tái nhợt, mắt trợn to, hắn quay về phía Sunny.
"Tên...tên cướp kia nói đúng sao? Cậu đã nguyền rủa chúng tôi thông qua Thần Bóng Đêm?"
Sunny thở dài.
"Có khả năng đó tao cũng mừng. Nói thẳng luôn, tao không có khả năng gì cả."
"Vậy thì... làm sao?"
Gã nô lệ trẻ tuổi nhún vai.
"Nên tao đã đầu độc tụi bây."
Anh hùng giật mình, cố phân tích lời nói đó.
"Gì cơ?"
"Sau khi con bạo chúa tấn công, tao là người đi lấy nước. Trong lúc thu thập mấy cái bình, tao đã vắt nước Dâu Máu vào từng bình, đương nhiên là trừ bình của tao. Không đủ để có vị gì, nhưng đủ đề từ từ giết một người."
Người lính nghiến răng, cố chịu đựng đau đớn. Hắn lúc này mới hiểu ra.
"Vậy ra đó là tại sao hai người kia lại trở nên yếu đến vậy."
Sunny gật đầu.
"Gian xảo uống nước nhiều nhất, nên tình trạng của hắn xấu đi nhanh nhất. Trí thức vốn cũng sắp chết, nhưng mày xử hắn trước khi độc kịp kết thúc. Còn mày... như thể Dâu Máu không có tác dụng gì hết vậy. Nói thật là tao cũng hơi lo lắng."
Gương mặt anh hùng tối sầm.
"Ra vậy... hiểu rồi."
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nhìn Sunny với vẻ bất ngờ.
"Nhưng... nhưng ngay từ đầu, cậu không thể biết... chúng tôi sẽ phản bội."
Sunny cười trừ.
"Ôi thôi đi. Rõ như ban ngày. Gian xảo là một kẻ sẽ giết người chỉ vì một đôi giầy. Trí thức là một con sói đội lốt cừu. Người ta vốn ích kỷ và độc ác ở những tình huống tốt nhất - làm sao tao có thể không nghi bọn chúng sẽ hại tao trong tình huống sống còn?"
Anh hùng phun ra thêm máu.
"Vậy...vậy còn tôi?"
"Mày?" Sunny kinh tởm ra mặt. "Mày là kẻ tồi tệ nhất trong cả đám."
"Tại sao?"
Sunny nhìn hắn, nghiêng về phía trước.
"Có lẽ tao không học gì nhiều trong cuộc đời ngắn ngủi này, nhưng tao biết một thứ." cậu nói, không còn tì đùa giỡn trong giọng.
Lúc này chỉ còn lại căm hận, lạnh lùng cứng nhắc.
"Không có gì đáng thương hại hơn một thằng nô lệ tin tưởng chủ nô của hắn cả."
Nghe những lời đó, Anh hùng hạ thấp đầu.
"Hiểu rồi."
Rồi hắn bỗng dưng bật cười.
"Cậu... Mày đúng là một thằng chó khôn ngoan, phải không?"
Sunny trợn mắt.
"Không cần phải thô lỗ."
Nhưng Anh hùng không nghe cậu nói.
"Tốt. Vậy cũng tốt. Lương tâm tao sẽ đỡ cắn rứt hơn."
Nô lệ trẻ tuổi khó chịu thở dài.
"Lầm bầm cái quái gì vậy? Chết đi cho rồi."
Anh hùng bật cười rồi bỗng dưng ánh mắt hắn trở nên vô cùng sắc bén. Tự dưng, trông hắn không còn bệnh hoạn nữa.
"Biết không, kế hoạch của mày vốn sẽ thành công với người thông thường. Nhưng, số phận an bài, tao đã thức tỉnh Hồn Tâm từ lâu rồi. Tao đã giết vô số kẻ địch và hấp thu sức mạnh của chúng. Độc của Dâu Máu, mặc dù rất khó chịu, nhưng không đời nào giết được tao."
'Chết tiệt!'
Sunny quay người, cố bỏ chạy, nhưng đã quá trễ. Có thứ gì đó đánh vào lưng cậu, ném cơ thể cậu đập vào bức tường đá. Hét lên một tiếng, bên thân trái cậu đau điếng. Lăn ra khỏi động, Sunny ôm ngực, cố đứng dậy bỏ chạy, thoát khỏi cái khe hẹp.
Cậu thoát ra đến lối mòn, cuối cùng lại có thể thấy ánh sao và vầng trăng nhẹ nhàng. Nhưng chỉ đến đó thôi.
"Dừng lại."
Giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía sau. Sunny đứng hình. Nếu như Anh hùng quả thật có Hồn Tâm Thức Tỉnh, thì cậu không có cơ hội trốn thoát khỏi hắn. Trong một trận chiến, cậu không có khả năng chiến thắng.
"Quay lại."
Cậu ngoan ngoãn quay lại, giơ hai tay lên. Cậu nhìn về phía Anh hùng, hắn đang lau máu khỏi mặt mình, khó chịu thấy rõ. Hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau, run mình trong không khí lạnh giá.
"Đáng không? Mà chả sao cả. Mặc kệ mọi thứ, tao vẫn sẽ giữ lời hứa của mình. Tao sẽ cho mày chết nhanh."
Anh hùng rút kiếm khỏi vỏ.
"Có trăn trối gì không?"
Sunny không trả lời.
Nhưng mà, một cái chuông bạc bỗng nhiên hiện ra trong tay cậu.
Anh hùng nhăn mặt.
"Mày giấu thứ đó ở đâu?"
Sunny lắc cái chuông. Một âm thanh trong trẻo vang vọng khắp ngọn núi, giai điệu êm ái bao trùm cả màn đêm.
"Mày làm gì vậy?! Dừng lại!"
Nô lệ trẻ tuổi rất nghe lời và dừng lại.
"Cái gì..."
Ngay trước ánh mắt mơ hồ của Anh hùng, cái chuông bạc biến mất giữa không trung. Hắn nhìn Sunny, nghi ngờ và mơ hồ.
"Nói tao biết! Mày vừa làm gì?"
Nhưng Sunny không trả lời. Thực tế, cậu chưa hề nói một tiếng nào kể từ khi thoát khỏi động. Ngay lúc này, cậu thậm chí còn không hô hấp.
Anh hùng thì vẫn tiếp tục nói.
"Nói ngay nếu không mày sẽ hối hận."
Hắn mắng.
"Sao mày không nói gì?"
Thằng nhóc trước mặt hắn run rẩy nhưng vẫn không nói một lời, hoàn toàn im lặng, nhìn chằm chằm về phía hắn.
Không...cậu ta nhìn về phía màn đêm sau lưng hắn.
Anh hùng trợn to mắt.
"Cái gì..."