Chương 14: Đứa Con Bóng Tối

Chương 14: Đứa Con Bóng Tối

Sunny không còn cách nào khác ngoài một biện pháp cuối cùng, một canh bạc liều mạng.

Đối mặt với một kẻ địch mà cậu không hề có cơ hội nếu như là trực diện, cậu cần một lợi thế. Dâu máu vốn là lá bài tẩy đó, nhưng hóa ra là gần như vô dụng. Khả năng nhìn trong bóng đêm cũng không giúp quá nhiều: Vì Anh hùng bằng cách nào đó cũng có thể nhận biết xung quanh với không chút ánh sáng.

Sunny không rõ hắn dùng thính giác hay là kĩ năng ma thuật gì đó. Mà giờ cũng không quan trọng, vì họ đã ra khỏi hang động, dưới ánh trăng và sao.

Giờ cậu chỉ còn một lợi thế duy nhất. Đó là chỉ mình cậu biết con bạo chúa bị mù. Nhưng mà lợi dụng kiến thức đó, để biến thành lợi thế cho bản thân, nói dễ hơn làm.

Nhưng cậu còn lựa chọn gì khác?

Đó là tại sao cậu cố giữ im lặng nhất có thể và rung cái chuông bạc. Nếu như mô tả của nó nói thật, thì tiếng chuông sẽ vang xa đến vài cây số. Chắc chắn con bạo chúa sẽ nghe thấy.

Giờ Sunny chỉ phải giữ im lặng, câu giờ và hi vọng con quái vật sẽ đến. Trong lúc cậu làm vậy, Anh hùng chuyển từ khó hiểu sang giận dữ.

"Nói ngay nếu không mày sẽ hối hận."

Hắn lên giọng hăm dọa, nhưng nô lệ trẻ tuổi vẫn không trả lời. Cậu chỉ run mình trong cái lạnh, cố gắng không rên rỉ bất chấp cơn đau đớn phát ra từ lồng ngực.

"Sao mày không trả lời?"

Nhưng Sunny không dám trả lời. Cậu nhịn thở và kinh hãi nhìn về phía sau Anh hùng, cái bóng dáng khổng lồ của thứ kia đã xuất hiện. Phổi cậu như muốn nổ tung, còn tim thì đập quá công suất. Thậm chí còn khiến cậu sợ hãi không biết liệu con quái vật có nghe tiếng tim cậu đang đập hay không.

Nhưng đương nhiên là tiếng tim cậu không thể nào lớn hơn giọng nói của Anh hùng. Lúc này, hắn là nguồn âm thanh duy nhất trên ngọn núi.

Vào giây cuối cùng, Sunny có thể nhìn thấy trong ánh mắt của Anh hùng, hắn cũng đã nhận ra lý do. Hắn bắt đầu quay người lại, thanh kiếm vung lên nhanh như chớp.

Nhưng quá trễ.

Một bàn tay khổng lồ xuất hiện từ bóng đêm và nắm chặt hắn như một cặp kìm sắt. Bộ vuốt bằng xương ăn vào bộ giáp, xé nó ra thành từng mảnh. Vua Ngọn Núi lôi kéo Anh hùng về phía sau, còn không thèm để ý đến thanh kiếm đâm vào cổ tay nó. Từng luồng nước miếng đặc sệt chảy ra từ cái mồm nó.

Sợ đến hóa đá, Sunny chậm chạp quay lưng về phía họ, đi vài bước tiến lên con đường mòn uốn lượn. Rồi cậu phóng đi, nhanh nhất cơ thể cậu cho phép.

Sau lưng cậu, một tiếng thét tuyệt vọng xé tan màn đêm yên ắng. Rồi một tiếng gầm đói khát theo sau. Có vẻ như Anh hùng sẽ không chịu chết dễ như vậy, nhưng cho dù có chiến đấu thì số phận của hắn cũng đã được định đoạt.

Nhưng Sunny không quan tâm. Cậu bỏ chạy, tiến về phía đỉnh núi.

'Xin lỗi, Anh hùng,' Cậu thầm nghĩ. 'Tao đã nói phải xem mày chết... nhưng mà, mày cũng biết tao là đứa nói dối. Nên cứ chết một mình đi nhé..."

Một ngọn núi đen tối đứng cô đơn giữa những cơn gió cuồng bạo.

Gập ghềnh và hùng vĩ, nó khiến những ngọn núi xung quanh trong dãy núi nhìn như những cái đồi nhỏ bé. Ngọn núi lởm chởm như một cây cưa cắt vào màn đêm. Ánh trăng dịu dàng bao phủ lấy dốc núi có phần u ám.

Dưới ánh sáng đó, một chàng trai trẻ với làn da tái nhợt và mái tóc đen đã leo đến đỉnh núi. Nhưng mà bộ dạng của cậu lại không phù hợp với cảnh tượng hoành tráng này. Cậu bị thương và đi loạng choạng, nhìn rất yếu ớt và đáng thương hại.

Nhìn chàng trai như một bộ xác sống.

Cái áo choàng dầy của cậu rách rưới, dính đầy máu. Đôi mắt hụt sâu vào trong gương mặt, đục ngầu và vô hồn. Cơ thể cậu bầm dập, đủ loại vết thương. Trên môi cậu những vết máu như đã đông cứng.

Khom người về phía trước, ôm lấy bên ngực trái. Mỗi bước đi là một tiếng rên rỉ, thở dốc qua hàm răng nghiến chặt.

Sunny đau đớn khắp người. Nhưng trên hết, cậu rất lạnh.

Lạnh, lạnh vô cùng.

Cậu chỉ muốn nằm xuống tuyết và ngủ đi.

Nhưng cậu vẫn cứ tiếp tục lê bước. Vì cậu tin rằng Ác Mộng sẽ chấm dứt nếu cậu lên được đến đỉnh núi.

Bước. Bước. Thêm một bước nữa.

Và cậu đã đến đây.

Ở điểm cao nhất ngọn núi, một mặt đá bằng phẳng bị phủ đầy tuyết. Ở chính giữa, được ánh trăng soi sáng, một đền thờ tráng lệ. Những cái cột khổng lồ và các bức tường được cắt từ đá bi đen. Những đường diềm rộng trang trí theo phong cách Hy Lạp cổ đại, có phần hắc ám. Mỹ lệ và hoành tráng, trông nó như lâu đài của một vị thần hắc ám.

Ít nhất thì nó đã từng là vậy. Giờ, cái đền chỉ còn là di tích: những mặt đá với những đường nứt chạy như mạch máu, một phần nóc nhà đã sụp xuống, bên trong phủ tuyết và băng. Cánh cổng to lớn đã vỡ nát, như có bàn tay khổng lồ đã đánh vào nó vậy.

Nhưng Sunny vẫn thỏa mãn.

"Tìm được mày rồi." Cậu nói bằng giọng nói khô khàn.

Lấy hết sức lực, người nô lệ trẻ tuổi lê từng bước về phía đền thờ hư hại. Dòng suy nghĩ của cậu đã hơi mơ hồ.

'Thấy không, Anh hùng?' Cậu tự nghĩ, trong chốc lát, cậu cũng đã quên Anh hùng đã chết rồi. 'Tao đến được đây. Mày rất mạnh và cũng rất tàn nhẫn, còn tao thì yếu ớt và nhút nhát, nhưng giờ mày là một cái xác, còn tao vẫn ở đây. Buồn cười phải không?'

Cậu vấp chân và rên rỉ, cảm giác cái xương sườn bị gãy đâm sâu hơn vào phổi mình. Máu chảy ra từ miệng cậu. Chết chưa gì cũng vậy, cú đánh kia của Anh hùng đã chơi cậu quá đau.

'Mà thật ra thì, cũng không phải. Đám tụi bây biết cái quái gì về tàn nhẫn? Mấy thằng ngu ngốc tội nghiệp. Thế giới mà tao đến từ, người ta đã có hàng nghìn năm để biến độc ác thành nghệ thuật. Và với tư cách một người đã hứng chịu đủ loại hành hạ đó... Tụi bây làm sao có thể hiểu rõ về tàn nhẫn hơn tao chứ?'

Cậu tiến lại gần hơn cái đền thờ.

'Nói thật, tụi bây chưa từng có cơ hội... chờ đã. Mình đang suy nghĩ về gì ấy nhỉ?'

Một giây sau, cậu đã quên mình đang nghĩ gì. Chỉ còn lại đau đớn, cái đền hắc ám, và cảm giác buồn ngủ khó cưỡng.

'Đừng có tin cơn buồn ngủ. Mày đang chết cóng. Nếu ngủ mày sẽ chết.'

Cuối cùng, Sunny đến bậc thềm của đền thờ màu đen. Cậu leo lên, còn không để ý thấy hàng nghìn khúc xương vung vãi khắp nơi. Những bộ xương người, và cả xương thú. Tất cả đều bị giết bởi những kẻ canh gác vô hình vẫn còn quanh quẩn gần đền thờ.

Trong lúc Sunny leo lên bậc thềm, một kẻ canh gác không hình dạng lại gần cậu. Nó đã chuẩn bị bóp nát mạng sống nhỏ yếu còn sót lại trong kẻ dám mạo phạm, nhưng nó ngừng lại, cảm giác thấy một cái mùi vị quen thuộc đến kì lạ, chỉ thoáng phát ra từ trong linh hồn của cậu. Chút vị thần thánh. U buồn và đơn độc, người lính gác bước sang một bên, để Sunny đi qua.

Còn không biết gì, Sunny tiến vào đền.

Cậu đứng giữa một cái sảnh hoành tráng. Có chút ánh trăng chiếu qua những lỗ hỏng trên nóc. Ánh trăng bị bao vây bởi những cái bóng đen sâu thẳm, ánh sáng còn không dám đụng vào chúng. Sàn nhà đầy tuyết và băng.

Ở phía đối diện sảnh, một cái hương án to lớn được cắt ra từ một tảng đá bi đen. Thứ duy nhất không hề dính một tí tuyết. Quên mất tại sao mình đến đây, Sunny đi về phía hương án.

Cậu chỉ muốn ngủ thôi.

Cái bàn thờ khô ráo, sạch sẽ và rộng như một cái giường. Sunny leo lên và nằm xuống.

Có vẻ như cậu sắp chết.

Cậu cũng chấp nhận.

Sunny cố nhắm mắt, nhưng lại bị một âm thanh đột nhiên vang lên từ phía cửa đền thờ ngăn lại. Cậu quay đầu, còn không chút tò mò. Nếu như không quá lạnh, quá mệt và quá vô tư, có lẽ hình ảnh trước mắt sẽ khiến cậu lạnh sống lưng.

Vua Ngọn Núi đứng đó, nhìn về phía cậu với năm con mắt mù. Vẫn khổng lồ, đáng sợ, và buồn nôn như cũ. Những thứ như sâu bọ vẫn đang bò dưới làn da nó. Nó đánh hơi trong không khí, chảy nước miếng.

Rồi nó mở cái miệng máu, tiến về phía đền thờ.

'Xấu xí thật sự.' Sunny nghĩ rồi ôm lấy ngực, co giật trong đợt ho mãnh liệt.

Bọt máu phun ra từ miệng cậu, rơi lên hương án. Nhưng lại bị đá đen hấp thụ hết.

Một giây sau, nó lại sạch sẽ như ban đầu.

Con bạo chúa đưa tay về phía Sunny. Chuẩn bị nắm lấy cậu.

'Chắc đây là hồi kết,' Sunny suy nghĩ, chấp nhận số phận.

Nhưng giây cuối cùng, đột nhiên, giọng nói của Ma Pháp vang lên trong đền thờ hắc ám.

[Bạn đã dâng hiến bản thân làm vật tế cho thần thánh.]

[Vị thần đã chết, và không thể nghe bạn.]

[Bạn mang dấu ấn thần thánh.]

[Bạn là một nô lệ đền thờ.]

[Thần Bóng Tối rục rịch trong cơn ngủ vĩnh hằng.]

[Ông ta ban phước cho bạn từ dưới mồ.]

[Đứa Con Bóng Tối, nhận lấy ban phước.]

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Sunny, những cái bóng vốn phủ đại sảnh bỗng dưng chuyển động, như thể sống dậy. Những cái xúc tua đen tối lao về phía trước, trói lấy con Vua Ngọn Núi, buộc lấy tay chân nó. Bạo chúa hùng mạnh vùng vẫy, cố giải phóng mình.

Nhưng sao nó có thể chống lại sức mạnh của một vị thần?

Những cái bóng lôi Vua Ngọn Núi về phía sau, kéo ra đủ hướng. Bạo chúa mở to miệng, một tiếng hống căm tức phát ra.

Chỉ vài giây tiếp theo, cơ thể nó nổ tung, bị xé thành nhiều mảnh.

Máu, nội tạng và tay chân rơi xuống sàn nhuộm đỏ khắp nơi. Cứ như vậy, sinh vật kinh hoàng đó đã chết.

Sunny chớp mắt.

Một lần nữa, chỉ còn lại cậu trong căn đềm tồi tàn này. Đại sảnh lại trở về hắc ám và im lặng.

Rồi Ma Pháp thầm thì:

[Bạn đã giết một con bạo chúa thức tỉnh, Vua Ngọn Núi.]

[Thức tỉnh, Sunless! Ác mộng của bạn đã chấm dứt.]

[Chuẩn bị đánh giá...]