Chương 8: Không Gì Cả

Chương 8: Không Gì Cả

"Vì con quái vật vẫn chưa chết."

Những từ ngữ báo điềm xấu đó treo lơ lửng giữa bầu không khí yên lặng giữa họ. Ba đôi mắt trợn to, nhìn chằm chằm về phía Sunny.

"Sao cậu nói vậy?"

Sau khi suy nghĩ, Sunny đã đi đến kết luận đó, con bạo chúa vẫn còn sống. Lý lẽ rất cơ bản: cậu vẫn không nhận được thông báo chúc mừng bản thân đã giết nó sau khi rơi xuống vực. Nên con bạo chúa vẫn còn sống.

Nhưng cậu lại không thể cứ vậy mà giải thích cho mấy người được.

"Con quái vật nhảy từ độ cao không tưởng để đến mỏm đá chúng ta đang đứng. Mà nó không hề chịu chút thương tổn nào. Nên tại sao chỉ rơi từ đây xuống núi có thể giết nó được chứ?"

Anh hùng và hai người nô lệ đều không thể tìm được lỗ hỏng trong lập luận của Sunny.

Cậu tiếp tục.

"Có nghĩa là nó vẫn còn sống, đâu đó dưới chân núi. Nên nếu quay đầu đi xuống, chúng ta sẽ đi thẳng vào mồm nó."

Gian xảo chửi thề rồi bò lại gần đám lửa hơn, nhìn về phía bóng đêm với ánh mắt sợ hãi. Tên Trí thức thì xoa vầng thái dương, lẩm bẩm:

"Đương nhiên rồi. Sao mình không để ý điểm đó chứ?"

Anh hùng là người bình tĩnh nhất. Sau khi suy nghĩ, hắn ta gật đầu.

"Vậy thì chúng ta phải đi lên núi. Nhưng không chỉ vậy..."

Hắn nhìn về phía con bạo chúa rơi xuống.

"Nếu con quái vật vẫn còn sống, khả năng cao là nó sẽ quay lại đây. Có nghĩa thời gian là yếu tố quan trọng. Chúng ta cần phải di chuyển ngay khi mặt trời mọc."

Hắn chỉ về hướng những cái xác nằm la liệt khắp nơi.

"Chúng ta không thể nghỉ cả đêm nữa. Cần phải bắt đầu thu thập đồ đạc ngay bây giờ. Nếu có cơ hội, tôi vốn muốn chôn cất họ đàng hoàng, nhưng giờ có lẽ định mệnh đã không an bài như vậy."

Anh hùng đứng dậy và giơ lên một cây dao sắc bén. Gian xảo căng mình quan sát cây dao, rồi thả lỏng khi thấy người lính trẻ không hề có dấu hiệu muốn tấn công họ.

"Thức ăn, nước uống, quần áo ấm, và gỗ để đốt lửa. Đó là thứ chúng ta cần tìm. Chia nhau ra và hoàn thành mỗi nhiệm vụ đi."

Rồi dùng đầu dao chỉ vào bản thân.

"Tôi sẽ xẻo xác mấy con bò để lo thức ăn."

Trí thức nhìn quanh mỏm đá - đa phần đều chìm trong màn đêm - nhăn mặt.

"Tôi sẽ tìm gỗ"

Gian xảo nhìn trái nhìn phải với ánh mắt kì lạ.

"Vậy tao sẽ tìm thứ gì đó ấm để mặc."

Sunny là người cuối cùng. Anh hùng nhìn cậu một lúc lâu.

"Đa số nước uống của chúng ta đều chứa trong đoàn xe. Nhưng mỗi người đồng đội quá cố của tôi đều mang theo bình nước. Thu thập tất cả cậu có thể tìm được đi."

Một lúc sau, khi đã cách đám lửa đủ xa để núp trong màn đêm, Sunny tìm những cái xác của binh lính và nhặt những bình chứa nước nửa đông đá của họ. Run rẩy trong không khí lạnh buốt, cậu cuối cùng cũng không chịu nổi mà vấp té trên cái xác mặc bộ giáp da.

Tên lính già - cái kẻ đã dùng roi quất cậu vì dám nhận bình nước của Anh hùng - bị thương nặng và đang hấp hối, nhưng, kì diệu là vẫn còn sống với từng hơi thở cuối cùng. Những vết thương kinh khủng đầy ngực và bụng, rõ ràng đang chịu vô vàn đau đớn.

Thời gian của ông ta đã sắp cạn kiệt.

Sunny quỳ cạnh tên lính già hấp hối và nhìn khắp nơi, tìm kiếm bình nước của ông ta.

'Trớ trêu nhỉ?' Cậu tự nghĩ.

Tên lính già cố tập trung mắt nhìn về phía Sunny và yêu đuối nhúc nhích tay mình, cố nắm lấy thứ gì đó. Sunny nhìn theo và thấy một mảnh kiếm vỡ cách họ không xa. Hiếu kỳ, cậu nhặt nó lên.

"Ông tìm cái này à? Tại sao? Mấy người là viking chắc? Chết cũng muốn vũ khí trong tay?"

Tên lính thoi thóp không trả lời, ánh mắt ông ta nhìn về phía Sunny với một cảm xúc mãnh liệt không rõ.

Sunny thở dài.

"Ờ thì cũng được. Dù sao thì tôi cũng đã hứa phải nhìn ông chết."

Nói xong, cậu nghiêng về phía trước và rạch cổ ông già đó, rồi ném lưỡi dao đi. Tên lính già giật giật, tự chết ngợp trong máu của mình. Biểu tình trong mắt ông ta thay đổi. Biết ơn? Căm ghét? Sunny cũng không biết.

Thực hay mộng ảo, đây là lần đầu tiên cậu giết người. Sunny vốn tưởng mình sẽ cảm thấy tội lỗi hay là sợ hãi, nhưng mà cậu lại không thấy gì cả. Có vẻ như, dù tốt dù xấu, cái tuổi thơ độc ác của cậu trong đời thực đã chuẩn bị khá tốt cho khoảnh khắc này.

Cậu im lặng ngồi cạnh ông ta một lúc nữa, bầu bạn với ông trong khoảnh khắc cuối đời này.

Sau một lúc, một tiếng thì thầm từ Ma Pháp vang lên trong tai cậu:

[Bạn đã giết một nhân loại ngủ say, không rõ tên.]

Sunny giật mình.

'Ờ, đúng rồi. Giết người cũng tính là thành tích, Ma Pháp không kì thị gì. Nhưng mà trong truyện tranh với lại phim ảnh họ thường không đề cập đến việc này.'

Cậu lưu ý việc đó và định vứt nó sang một góc. Nhưng Ma Pháp vẫn chưa nói hết.

[Bạn nhận được một Ký Ức...]

Sunny đứng hình, mở to mắt.

'Đúng rồi! Làm ơn đi, cho mình thứ gì đó tốt tốt!'

Ký Ức có thể là bất cứ thứ gì, từ vũ khí đến vật phẩm được làm phép. Thứ nhận được từ một đối thủ cấp bậc ngủ say có lẽ sẽ không quá mạnh, nhưng vẫn là một món lợi: không cân nặng và không dò xét được, có thể triệu hồi từ hư không chỉ với một ý nghĩ, Ký Ức thật sự rất hữu dụng. Hơn nữa, không như những thứ hư ảo, cậu sẽ có thể mang nó trở lại hiện thực nếu cậu sống sót. Lợi thế của việc có một món đồ như vậy ở khu ngoại ô khó có thể đánh giá được.

'Vũ khí! Cho tôi một thanh kiếm!'

[... nhận được một Ký Ức: Chuông Bạc]

Sunny thở dài, thất vọng.

'Ừ thì, với cái kiếp của mình, trông đợi làm gì chứ?'

Dù sao thì vật đó vẫn đáng để tìm hiểu. Có lẽ nó sẽ có ma thuật mạnh mẽ gì đó,như là phát ra sóng âm thanh hủy diệt hoặc là dội lại những thứ tiến về phía nó.

Sunny triệu hồi những cổ tự và tập trung về những kí tự "Chuông Bạc". Ngay lập tức, một hình ảnh của cái chuông nhỏ hiện lên trước mắt cậu, với một dòng chữ bên dưới.

[Chuông Bạc: một kỉ vật xa nhà, đã từng mang lại cho chủ nhân của nó sự ấm áp và vui vẻ. Tiếng vang trong trẻo của nó có thể nghe được từ vài cây số.]

'Rác,' Sunny buồn bã tự nhủ.

Ký Ức đầu tiên của cậu hóa ra là vô dụng... cũng như mọi thứ mà cậu có. Cậu đã thấy cách Ma Pháp đối xử cậu có một mô hình chung.

'Chả sao.'

Sunny đuổi những kí tự đi rồi bận rộn tháo bộ quần áo bằng lông ấm áp, và đôi giầy da của cái xác. Là một vị chỉ huy, chất lượng quần áo của ông ta cao hơn một bậc so với những binh lính thông thường. Sau khi mặc chúng vào, người nô lệ trẻ tuổi cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấm áp, lần đầu tiên kể từ khi Ác Mộng bắt đầu - không tính thời gian ngắn ngủi ngồi cạnh đống lửa.

'Hoàn hảo.'

Cái áo khoác dính đầy máu, nhưng mà bản thân Sunny cũng vậy.

Cậu nhìn quanh, dễ dàng xem thấu màn đêm với ánh mắt tối tăm của bản thân. Anh hùng và Trí thức vẫn đang làm việc của họ. Gian xảo vốn cần phải tìm quần áo ấm, lại đang tham lam tháo những cái nhẫn từ những ngón tay của xác chết. Ngoài tầm nhìn của họ, Sunny chần chừ, tự suy tư liệu bản thân đã tính toán đúng sai.

Những đồng đội này không đáng tin cậy. Tương lai quá mờ mịt. Ngay cả điều kiện để vượt qua Ác Mộng vẫn là một bí ẩn. Bất cứ quyết định nào cậu có thể đưa ra đều là một canh bạc.

Nhưng, nếu muốn sống thì cậu vẫn phải liều.

Không lãng phí thời gian để suy nghĩ nữa, Sunny nhặt mấy bình nước lên và thở dài.

Phần còn lại của đêm, họ ngồi đưa lưng về phía ngọn lửa, nhìn về phía màn đêm. Mặc dù kiệt sức, nhưng không ai ngủ được. Cảnh tượng con bạo chúa quay lại làm thịt họ quá khiếp đảm với từng người.

Chỉ có Anh hùng là có vẻ ổn nhất, bình tĩnh mài thanh kiếm của mình trước ngọn lửa.

Âm thanh viên đá mài lướt qua lưỡi gươm lúc này có vẻ an tâm.

Tờ mờ sáng, mặt trời vừa mới lười biếng tỏa nắng, họ mang theo tất cả những đồ vật mà họ có thể thu thập và bước đi trong cái lạnh.

Sunny liếc về phía sau, nhìn mỏm đá lần cuối cùng. Bằng cách này cách kia, cậu đã vượt qua được nơi mà đám nô lệ đáng lẽ phải chết sạch. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Không ai nói trước được.