Chương 7: Ba Gã Nô Lệ Và Một Anh Hùng

Chương 7: Ba Gã Nô Lệ và Một Anh Hùng

'Lăn đi, cái đồ rẻ rách chó chết!'

Sunny đẩy cả người vào cỗ xe, bao nhiêu sức mạnh đổ hết ra ngoài. Bốn con bò mọng dùng để kéo xe đã chết sạch, thay cho chúng, là ba người nô lệ kiệt sức cố thế chỗ. Thậm chí với sự giúp đỡ của dốc núi, tốc độ lăn của cỗ xe chậm đến đau đớn. Con bạo chúa nếu so sánh thì nhanh hơn quá nhiều.

Đẩy Anh hùng sang một bên với cái tay dưới, nó nâng hai cái tay trên về phía sợi xích đang thắt cổ nó. Nhưng lúc này, thể hình đáng sợ của Vua Ngọn Núi lại là một bất lợi với nó: những cái móng vuốt bằng xương dài, sắc bén của nó là những vũ khí hoàn hảo để xé xác đối thủ, nhưng chúng còn lâu mới được xem là những dụng cụ cần cho những động tác chuẩn xác mà nó cần vào lúc này. Con bạo chúa mất không ít thời gian để nắm lấy sợi xích mà không tự xé rách cổ của mình.

Đến lúc đó thì cỗ xe đã gần đến mép vực.

'Đi nào! Chỉ chút nữa thôi!'

Những việc tiếp theo xảy ra rất nhanh. Hai bánh sau của cỗ xe trượt ra khỏi đường, lơ lửng trên vực thẳm tăm tối nhìn như vô tận. Con quái thú quay đầu, nhìn về phía ba người nô lệ với năm con mắt vô hồn, trắng đục. Cỗ xe chổng lên trời, đá Gian xảo và Trí thức té xuống đất, rồi đứng yên, giữ thăng bằng trên trục giữa của nó như có thể rơi bất kỳ lúc nào.

Sunny là người duy nhất vẫn còn đứng. Cậu nhìn về phía con quái vật to xác một lần cuối, rồi lao về phía cỗ xe, đẩy bằng vai với hết sức của mình.

Cỗ xe cuối cùng cũng mất thăng bằng rồi lăn khỏi ngọn núi, mặt dưới của cỗ xe va vào vách đá, tạo ra những tiếng vang nhức óc. Sunny quỵ xuống, tiếp đất bằng đầu gối, suýt soát thoát khỏi cảnh rơi xuống cùng với cỗ xe. Quay đầu về phía con bạo chúa, cậu nở một nụ cười đểu về phía nó.

Vua Ngọn Núi di chuyển, lao về phía tên nô lệ ốm yếu kia, nhưng đã quá trễ. Chỉ một khoảnh khắc sau, cái vòng quanh cổ nó thắt chặt, kéo nó đi với một sức nặng khó tưởng, ném nó xuống vực thẳm như một con búp bê nhẹ hều. Sinh vật đó ngã vào màn đêm yên ắng, như thể không thể tin được nó bị một nhân loại bé tí đánh bại.

'Đi chết đi, đồ khốn nạn.'

Lấy một hơi thật sâu, thở dốc, rồi ngã lăn xuống mặt đất, kiệt sức.

'Xong rồi phải không? Mình đã thông qua thử thách rồi đúng không?'

Nằm nghỉ trên mặt đá lạnh ngắt, nhìn về phía bầu trời đêm, chờ đợi giọng nói có chút quen thuộc nhưng lại xa lánh vang lên công bố chiến thắng của mình. Nhưng thay vào đó, từng đợt đau đớn mãnh liệt tấn công cơ thể cậu không ngừng. những cơn đau đớn và mệt mỏi mà cơ thể cậu chọn lựa làm ngơ cuối cùng cũng đã đến đòi nợ.

Sunny rên rỉ, đau đớn toàn thân. Nhất là cái lưng, bị roi quất rồi bị con ấu trùng dùng xương đâm trúng, đau đến khiến cậu muốn bất tỉnh. Rồi cơ thể cậu lại bắt đầu run rẩy, lại một lần nữa bị cơn lạnh nuốt lấy.

'Vậy là chưa xong.'

Dòng suy nghĩ của cậu chậm chạp và mờ đục.

'Còn phải làm cái quái gì nữa chứ?'

Một bóng người xuất hiện phía trên cậu. Anh hùng, nhìn vẫn bình tĩnh và bảnh trai như bao giờ. Trên bộ giáp của hắn có bụi bám và vết trầy, nhưng ngoài nhiêu đó, thì người lính trẻ có vẻ ổn. Hắn đưa tay về phía Sunny.

"Đứng lên. Cậu sẽ chết cóng đó."

Sunny thở dài, chấp nhận Ác Mộng Đầu Tiên của mình vẫn chưa kết thúc. Rồi cậu nghiến răng, chậm chạp đứng dậy, bỏ qua cái tay giúp đỡ của Anh hùng.

Quanh họ, một cảnh tượng thảm họa. Ngoài ba người nô lệ và Anh hùng, mọi người từ đoàn xe đều chết sạch. Cơ thể họ rải rác khắp nơi, biến dạng và bị xé thành từng mảnh. Vài nơi trên mặt đất là vài cái xác xấu xí của mấy con ấu trùng. Những cái bóng của chúng được ngọn lửa trại chiếu lên vách đá như đang nhảy múa, không hề quan tâm đến cảnh tượng chết chóc này.

Sunny cũng chả quan tâm vì quá mệt mỏi.

Gian xảo và Trí thức đã đứng dậy, nhìn về phía Anh hùng dè chừng. Bị xích lại hay không, họ vẫn là nô lệ, và hắn ta vẫn là người dẫn họ. Nhận thấy sự căng thẳng của họ, người lính thở dài.

"Đến gần ngọn lửa đi, mọi người. Chúng ta cần giữ ấm và lên kế hoạch cho tiếp theo."

Không đợi ai đáp lời, Anh hùng quay người bước đi. Sau khi chần chừ một chút, những người nô lệ cũng theo sau.

Một lúc sau, bốn người họ đã ngồi quanh đống lửa, hưởng thụ sự ấm áp. Gian xảo và Trí thức ngồi gần nhau, giữ khoảng cách an toàn với Anh hùng. Sunny ngồi cách xa mọi người - cũng không phải là do cậu đặc biệt không tin tưởng họ, mà đơn giản là cậu không thích người khác nói chung.

Từ bé, Sunny đã luôn là kẻ lạc loài. Không phải là cậu chưa từng cố kết bạn, chỉ là cậu không có tài năng ở khoản đó. Giốn như lúc nào cũng có một bức tường vô hình giữa cậu và mọi người vậy. Nếu phải diễn tả thành lời thì có lẽ Sunny sẽ nói là trong đầu cậu và mọi người có một bộ não, trong bộ não có những bánh răng chuyển động với nhau để tạo thành một bộ máy hoàn chỉnh. Sunny thì khi sinh ra đã thiếu mất một bánh răng, mà hình như ai cũng có trừ cậu.

Hậu quả là cậu thường xuyên bị những hành vi của mọi người làm giật mình và không hợp lý. Cậu cố bắt chước những hành vi đó, nhưng dù cẩn thận đến đâu, những hành vi cậu bắt chước đều không hiệu quả. Sự kì cục của cậu khiến người khác khó chịu. Nói ngắn gọn, cậu khác biệt. Và nếu như người ta ghét thứ gì, thì đó là những kẻ khác họ.

Theo thời gian, Sunny đơn giản học được cách không tiếp cận ai cả và dễ chịu sống cuộc sống của kẻ lạc loài. Thói quen này cũng khá hữu ích với cậu, khiến cậu tự lập, và cũng giúp cậu không bị đâm sau lưng bởi những kẻ bất lương trong nhiều hoàn cảnh.

Đó là tại sao Sunny không hề dễ chịu khi phải vượt qua phần còn lại của Ác Mộng này với ba người xa lạ. Thay vì bắt chuyện, Sunny ngồi yên lặng, suy nghĩ đủ thứ.

Sau vài phút, giọng nói của Anh hùng phá vỡ sự yên lặng:

"Khi mặt trời mọc, chúng ta sẽ gom hết thức ăn và nước uống có thể tìm và đi xuống núi."

Gian xảo chống đối nhìn hắn.

"Tại sao phải quay lại? Để bị xích lần nữa hay sao?"

Người lính trẻ tuổi thở dài.

"Một khi rời khỏi ngọn núi chúng ta có thể đường ai nấy đi. Nhưng đến lúc đó, tôi vẫn chịu trách nhiệm cho mạng sống của các người. Chúng ta không thể tiếp tục lên núi vì đường lên núi còn xa và hiểm trở. Nếu không có lương thực từ đoàn xe, cơ hội lên đến đó mà không chết là quá thấp. Vậy nên xuống núi là hi vọng tốt nhất của chúng ta."

Trí thức mở miệng, định nói gì đó nhưng sau khi đắn đo, hắn quyết định giữ im lặng. Gian xảo mắng một tiếng, có vẻ bị lời nói của Anh hùng thuyết phục.

"Không thể đi xuống."

Cả ba quay đầu về phía Sunny, ngạc nhiên khi nghe giọng cậu.

"Đừng nghe lời hắn, ngài tôn quý. Thằng nhóc này, ờ thì, bị thần thánh chạm phải. Nó bị điên, nói thẳng ra là vậy."

Anh hùng cau mày, nhìn về mấy người nô lệ.

"Hai người còn sống là nhờ sự gan dạ của thằng bé này. Mở miếng mắng hắn như vậy không thấy nhục hay sao?"

Gian xảo nhún vai, có gì phải nhục? Người lính trẻ lắc đầu.

"Tôi thì muốn nghe giải thích của cậu ta. Nói đi, tại sao chúng ta không thể xuống núi?"

Sunny rục rịch, cảm giác bị mọi người chăm chú không hề dễ chịu đối với cậu.

"Vì con quái vật vẫn chưa chết."