Chương 6: Đối Đầu Bạo Chúa
Sunny đi về phía con Sinh Vật Ác Mộng. Không chỉ là sinh vật thông thường, một sinh vật cấp độ năm - một con bạo chúa khủng khiếp. Tỉ lệ sống sót thấp đến mức bất kỳ ai cũng sẽ bị cười vào mặt nếu có ý định chiến đấu. Đương nhiên ngoại lệ là những Người Thức Tỉnh cao hơn nó hai hay ba cấp.
Sunny chắc chắn không nằm trong ngoại lệ kia.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn phải giải quyết Vua Ngọn Núi bằng cách nào đó và tránh cái chết đau đớn mà đã thấy. Cái mức độ khó cao đến nực cười, ngay từ lúc ban đầu đã hết sức không công bằng, nên Sunny cũng chán đến không thèm nghĩ đến nữa. Nói thật thì cậu cũng chẳng có năng lượng thừa để lo nghĩ đến những thứ đó. Dù sao thì có gì đáng sợ chứ? Ngay từ đầu đây đã là một án tử hình với kẻ như cậu. Nên chết sớm chết muộn khác gì nhau?
Sao phải lo lắng?
Phía bên kia ngọn lửa trại, tình huống chuyển từ xấu sang tồi tệ. Đa số những nô lệ đã chết. Vài người lính chiến đấu trong tuyệt vọng, có thể thấy rõ mọi người ở đây đều sắp đến cuối cuộc đời của mình. Ngay trước mắt Sunny, con bạo chúa nhặt cái xác của một tên nô lệ, kéo theo sợi xích mắc vào nó, rồi mở to cái miệng máu kinh tởm. Một cú cắn nghiền nát cái xác, xé nó làm hai, trong xiềng xích chỉ còn lại nửa thân dưới.
Năm con mắt vô tư nhìn về phía xa xăm trong lúc nhai cái xác, máu chảy theo từng dòng xuống cằm nó.
Một người lính nhận thấy đôi tay phía trên của con thú đang bận, hắn lao về phía trước, đâm ra một ngọn trường thương. Không thèm quay đầu, con bạo chúa vươn một trong hai cái tay bên dưới, bắt lấy cái đầu của người lính kia, chặt như kẹp sắt, bóp nát cái đầu một người như thể bóp bong bóng vậy. Một giây sau, cái xác không đầu bị vứt xuống vực, biến mất trong màn đêm phía dưới.
Gian xảo gập người, nôn mửa không ngừng. Rồi hắn run rẩy đứng dậy, lườm về phía Sunny.
"Rồi, xem rồi đó, giờ thì sao?"
Sunny không đáp lời, trầm tư quan sát con bạo chúa, hơi nghiêng nghiêng đầu. Gian xảo lườm cậu thêm một lúc nữa, rồi chuyển sang nhìn Trí thức.
"Tao đã nói rồi, lão già, thằng nhóc này đầu óc không bình thường. Sao nó bình tĩnh như vậy được chứ?"
"Suỵt! Thấp giọng thôi thằng ngu này!"
Gương mặt tên Gian xảo trở nên trắng bệch, hắn tự tát mình một cái rồi dùng cả hai tay che mồm bản thân. Rồi lo lắng nhìn về phía con bạo chúa.
May mắn là cái quái vật kinh tởm kia đang bận ngốn nghiến đám nô lệ như ăn tiệc - những kẻ may mắn đã chết và những kẻ xui xẻo vẫn còn sống - nên không để ý đến họ. Gian xảo chậm rãi thở ra.
Sunny vẫn bận suy nghĩ, tính toán tỉ lệ sống sót của mình.
'Làm sao có thể loại bỏ thứ đó chứ?'
Cậu không có năng lực đặc biệt gì, không có một quân đội để dùng chiến thuật biển người. Thậm chí còn không có nổi một món vũ khí có thể làm con khốn kiếp kia trầy da.
Sunny di chuyển ánh mắt và nhìn qua con thú, về phía bóng đêm bất tận dưới bầu trời không trăng. Trong lúc nhìn màn đêm, một ánh sáng chói lòa bay qua không gian và đụng trúng cánh tay con bạo chúa, vỡ nát ra thành từng ánh lửa nhỏ. Người lính trẻ - người hùng giải phóng Sunny - vừa ném một ngọn đuốc về phía con quái vật, và giờ thì đang kiên cường giơ cao thanh kiếm của hắn.
"Đến đây, quỷ dữ!"
'Nghi binh! Đúng thứ mình cần!'
Vì không đời nào Sunny có thể tự xử con bạo chúa, nên cậu đã quyết định tìm kiếm giúp đỡ. Một con người sẽ không đủ hoàn thành nhiệm vụ, nên cậu đang có kế hoạch dùng sức mạnh thiên nhiên.
'Mình không cách nào giết thứ khốn kiếp này, nên để trọng lực giải quyết nó vậy.'
Sunny đang trong quá trình lên kế hoạch tỉ mỉ hơn để áp dụng lúc người anh hùng trẻ tuổi gan dạ kia khiến con bạo chúa lộ ra sơ hở. Giờ thì mọi thứ phụ thuộc vào thằng ngu sang chảnh kia sống được bao lâu.
"Đi theo tôi!" Sunny nói rồi chạy về phía xa của nơi họ đang đứng, nơi mà những đoàn xe nặng nề đậu hiểm hóc sát rìa vực thẳm.
Gian xảo và Trí thức nghi ngờ nhìn nhau, nhưng cũng theo sau, có lẽ là nhầm lẫn sự bình tĩnh của Sunny thành tự tin, hoặc có lẽ là thần thánh giúp đỡ. Dù sao thì ai cũng biết mấy thằng điên điên thường được thần thánh phù hộ.
Sau lưng họ, Anh Hùng nhanh nhẹn né tránh những bộ vuốt của con bạo chúa, vung kiếm chém đây đó. Lưỡi kiếm sắc bén lướt qua bộ lông dơ bẩn không chút hiệu quả, còn không làm trầy được da thịt của nó. Giây tiếp theo, bạo chúa di chuyển với tốc độ khó tưởng, tung cả bốn cánh tay về phía đối thủ dây dưa kia.
Sunny không hề biết những thứ đó. Cậu đang điên cuồng chạy về phía đoàn xe. Khi đến nơi, cậu vội vàng nhìn xung quanh, đảm bảo không có con ấu trùng nào gần đó, rồi đi về phía cuối đoàn xe.
Cỗ xe kéo ở cuối nằm ngay trên mặt đá, được đặt ngang để chắn gió từ phía dưới núi, đầu hướng về vách núi và đuôi hướng về phía vực. Hai khúc gỗ to được đặt dưới bánh xe để ngăn không cho lăn lùi về phía sau. Sunny nhìn về phía hai người đồng bọn rồi chỉ về phía những khúc gỗ.
"Theo lệnh của tôi, hai người tháo chúng ra. Rồi đẩy xe. Hiểu không?"
"Cái gì? Tại sao?"
Gian xảo ngu ngơ nhìn Sunny, còn Trí thức thì nhìn hai miếng gỗ rồi nhìn lại con bạo chúa.
Anh hùng, bằng một phép mầu nào đó, vẫn còn sống. Luồn lách giữa bốn cái tay của đối thủ, mỗi lần đều thoát hiểm chỉ trong tích tắc. Đôi lúc thanh kiếm hắn vung lên, nhưng không ích lợi gì: bộ lông của Vua Ngọn Núi quá dầy, và da nó cũng quá cứng cáp nên vũ khí thông thường không tài nào làm nó bị thương. Trên mặt người chiến binh trẻ tuổi đã có chút chần chừ.
Theo Sunny có thể thấy thì tất cả những người lính khác đã chết. Nên cậu cần hắn ta phải sống lâu thêm chút nữa.
'Đừng có chết vội!'
Rồi nói với Gian xảo:
"Rồi ông sẽ thấy."
Tiếp theo, Sunny lại tiếp tục chạy, đi theo sợi xích mà đang neo cỗ xe lại. Thứ cậu tìm kiếm bị che lấp bởi xác chết, máu thịt tung tóe trên mặt đất, nhưng chỉ một lần, thần may mắn lại ở phía cậu. Một khoảng thời gian ngắn sau, cậu tìm thấy thứ mình cần, đuôi của sợi xích.
Tìm cái cùm gần nhất, đi liền với một cái xác biến dạng của một người nô lệ vẫn còn bị khóa, Sunny gục xuống đầu gối dùng chìa khóa cố mở nó ra.
Một tiếng thét hơi bị kiềm nén vang lên, liếc nhìn sang, cậu thấy Anh Hùng bay trong không khí, cuối cùng cũng bị con bạo chúa đánh trúng. Phi thường hơn nữa, người lính trẻ kia lại tiếp đất bằng hai chân, trượt đi vài mét trên mặt đá. Tứ chi nguyên vẹn; trên cơ thể không thấy vết thương nghiêm trọng nào cả. Không dừng lại giây nào, hắn lăn về phía trước, nhặt lấy thanh kiếm của mình rồi lăn một lần nữa, lần này sang một bên, vừa kịp né một cú đạp nặng nề từ con bạo chúa.
"Lăn? Thằng quái nào trong trường hợp đó mà lại lăn lộn vậy chứ?"
Không có thời gian để lãng phí, Sunny cuối cùng cũng mở ra cái khóa. Lắc cái xác khỏi nó, rồi cậu lại khóa nó vào chính dây xích, tạo thành một nút thắt với một thòng lọng.
Giờ thì mọi thứ sẽ phụ thuộc vào quyết tâm, kết hợp tay mắt... và may mắn.
Nhìn về phía Gian xảo và Trí thức vẫn đang đứng cạnh cỗ xe, cậu hét lên:
"Ngay lúc này!"
Rồi, nhặt lên một đoạn xích dài, Sunny đứng đối mặt với con bạo chúa.
Anh Hùng liếc qua cậu một cái. Đôi mắt hắn tập trung tại sợi xích một lát rồi theo nó nhìn đến đoàn xe. Rồi, không chút biểu tình, người chiến binh trẻ tuổi tăng gấp đôi nỗ lực để kéo sự chú ý của con quái vật khỏi Sunny.
'Vậy ra hắn cũng thông minh nữa? Đời đéo công bằng!'
Xóa những ý nghĩ dư thừa ra khỏi đầu, Sunny tập trung vào sợi xích trên tay, đo đắn cân nặng và chiều dài của nó, rồi khoảng cách giữa cậu và con bạo chúa.
Thời gian như chậm lại vậy.
'Làm ơn, đừng có hụt!'
Gượng hết sức mạnh, Sunny quay tại chỗ rồi ném sợi xích lên không trung, như người đánh cá quăng lưới vậy. Cái vòng ở cuối sợi xích mở rộng ra trên đường bay, tiến đến gần nơi Anh hùng và con bạo chúa đang chiến đấu.
Kế hoạch của Sunny là ném nó đến đủ gần họ, rồi khi chân của con bạo chúa bước vào vòng, cậu sẽ kéo sợi xích và khiến cái vòng thắt lại quanh cổ chân của nó.
Kế hoạch... thất bại thảm hại.
Thực tế việc xảy ra là một kì công thực thụ.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, con bạo chúa bỗng dưng thụt lùi lại, và thay vì rơi trên mặt đất, cái vòng thắt vừa vặn quanh cổ nó. Giây tiếp theo thắt chặt lại, như một vòng treo cổ bằng sắt.
Sunny đứng hình trong giây lát, không tin nổi mắt mình. Rồi nắm chắt tay, cố gắng kiềm không để chúng vung lên trời ăn mừng.
'NGON!' Cậu hét thầm.
Chỉ vài giây sau, cỗ xe sẽ lăn xuống vực, kéo theo con bạo chúa này. Sunny quay đầu nhìn lại để đảm bảo, và ngay lập tức gương mặt cậu còn trắng hơn bình thường.
Gian xảo và Trí thức đã tháo được khúc gỗ và đang nỗ lực đẩy xe. Nhưng mà cỗ xe lại lăn rất chậm... rất rất chậm. Chậm hơn hẳn dự tính của Sunny.
Cậu hoảng hốt quay về phía con bạo chúa. Sinh vật kia, giật mình bởi sợi xích bỗng dưng xuất hiện trên cổ mình, đã nâng tay lên chuẩn bị xé nát sợi xích.
Sunny trợn to mắt.
Giây kế tiếp, Anh hùng lao vào một cái chân của con bạo chúa, đẩy nó mất thăng bằng - kéo được thêm chút thời gian. Sunny thì cũng đã chạy về phía cỗ xe, chửi thề không ngừng trong đầu. Đến nơi, cậu đẩy cả cơ thể về phía cỗ xe cùng với Gian xảo và Trí thức, dùng hết sức mà cái cơ thể nhỏ bé, bị thương tồi tệ và gần như kiệt sức có thể lấy ra.
'Lăn! Lăn đi, cái thứ rẻ rách chó chết!'
Cỗ xe lăn nhanh hơn một chút, nhưng vẫn khá chậm về hướng vực thẳm.
Cùng lúc đó, con bạo chúa đã đặt tay lên sợi xích quanh cổ, chuẩn bị tự giải thoát cho mình.
Giờ thì sống còn của họ đều đặt ở câu hỏi việc gì sẽ xảy ra trước.