Chương 5: Sợi Xích Đứt

Chương 5: Sợi Xích Đứt

[Bạn đã giết một con quái thú ngủ say, Ấu Trùng Vua Ngọn Núi]

Sunny ngã quỵ xuống đất, thở không ra hơi. Cả cơ thể mỏi nhừ, mặc dù cơ thể cậu lúc này được bơm đầy adrenalin nhưng vẫn không thể làm dịu đi sự đau đớn và mệt mỏi. Dù vậy nhưng cậu lại hết sức vui sướng. Sự thỏa mãn khi giết con ấu trùng lớn đến mức cậu còn không cảm thấy thất vọng vì không nhận được Kí Ức - món vật phẩm đặc biệt gắn liền với những sinh vật sinh sống tại Thế Giới Ảo Mộng, đôi khi sẽ ban thưởng cho những người Thức Tỉnh làm chiến lợi phẩm.

Một thanh kiếm ma thuật hay là một bộ giáp lúc này là hết sức hữu dụng. Nhưng dù chỉ là một cái áo ấm cũng khiến cậu hài lòng.

'3 giây. Mày được phép nghỉ thêm 3 giây nữa, Sunny.' Cậu tự nhủ.

Cơn ác mộng còn lâu mới kết thúc.

Vài giây sau, cậu bắt bản thân phải tỉnh táo lại và nhìn xung quanh, cố đáng giá tình hình hiện tại.

Con ấu trùng đã chết, một việc tốt. Nhưng mà cậu vẫn còn bị sợi xích ràng buộc lại với nó - hai tên nô lệ gian xảo và trí thức đều trắng bệch, nhìn như hai cái xác. Hai người họ đang vội vàng tháo sợi xích khỏi người con quái vật để họ có thể di chuyển tự do hơn một chút.

'Đám ngu ngốc. Tự mình hại mình.'

Sợi xích thì ra đã bị vỡ thành hai từ lúc nào đó - đó là tại sao sợi xích bỗng dưng chùng xuống khi Sunny bị đám nô lệ hoảng hốt kéo đi. Nếu như cái còng của họ có lỗ khóa hơi đơn giản thì có lẽ cậu có thể thử mở khóa. Nhưng mà mỗi cái còng tay đều được nối liền bằng một mốc xích: nếu không mở được nó, thì không ai thoát được cả.

Con bạo chúa - Vua Ngọn Núi, theo suy đoán của Sunny - đang né đi tầm nhìn của mọi người nhờ đám lửa sáng chói lòa. Nhưng Sunny vẫn có thể cảm giác chuyển động của nó với từng sự rung chuyển phát ra từ các viên đá, cùng với đó là những tiếng la thét bất lực của những tên nô lệ vẫn còn sống. Vài tiếng la mắng giận dữ phát lên, cho thấy vài tên lính vẫn còn sống, gắng gượng chiến đấu với con quái vật.

Điều khiến cậu chú ý nhất là vài cái xác lại đang bắt đầu nhúc nhích.

'Lại thêm ấu trùng sao?'

Sunny mở to mắt.

Bốn cái xác liên tiếp đứng dậy. Đều kinh tởm không kém gì con quái vật ban đầu, và cũng không kém phần nguy hiểm. Con gần nhất cách Sunny chỉ vài mét.

'Chết tiệt! Mình muốn tỉnh dậy.'

Trong bầu không khí quỷ dị với những tiếng rắc cắc không ngừng vang lên, một con quái thú quay đầu về phía ba người họ. Gian xảo té ngồi xuống đất, thì thầm lời cầu nguyện gì đó, còn Trí thức thì đứng yên như tượng băng vậy. Mắt Sunny nhìn khắp mặt đất, cố tìm thứ gì đó để dùng làm vũ khí. Nhưng không có gì cả, đầy căm tức, cậu đành phải quấn sợi xích quanh nắm đấm của mình rồi giơ nó lên.

'Nhào vô thằng chó!'

Con ấu trùng lao về phía trước với tốc dộ khủng khiếp, răng nanh, móng vuốt tấn công đủ hướng. Sunny còn không có đủ một giây để phản xạ, một bóng người nhanh nhẹn vượt qua cậu, rồi một thanh kiếm sắc bén vung lên. Con quái vật, chỉ với một cú chém, rơi đầu, ngã xuống đất.

Sunny chớp mắt.

'Cái gì vậy?'

Ngẩn người, cậu chậm chạp quay đầu lại nhìn về bên trái. Người lính trẻ tuổi đứng đó với một biểu hiện khí phách. Trẩm ổn và bình tĩnh, có chút nghiêm trọng. Trên cái áo giáp da còn không dính một hạt cát hay một giọt máu.

'Hắn ta. Ngầu thật,' Sunny suy nghĩ rồi tự kiểm điểm.

'Giả dối! Chắc chắn là giả dối!'

Nhẹ gật đầu, người lính bước về phía trước để đối mặt với ba con ấu trùng còn lại. Nhưng sau khi đi vài bước, hắn bỗng nhiên dừng lại rồi quay lại nhìn về phía Sunny. Rồi với một động tác, hắn tháo thứ gì đó ra từ thắt lưng và ném về phía Sunny.

'Tự cứu mình đi!'

Sau đó hắn tiếp tục chiến đấu với đám quái vật.

Sunny bắt món đồ theo phản xạ trong lúc nhìn tên lính bước đi. Rồi cậu cúi đầu nhìn thứ vừa chụp được.

Một thỏi sắt ngắn và thon, hơi cong ở đuôi.

'Chìa khóa. Đây là chìa khóa.'

Tim cậu đập nhanh hơn.

'Chìa khóa của cái cùm!'

Liếc nhìn chiến trường một lần cuối, Sunny quỳ gối và bắt đầu cố mở cái cùm trên cổ tay. Mất vài lần thử vì cái chìa khóa kì lạ này khá khó dùng. Rồi, một tiếng kêu sung sướng vang lên, cậu đã tự do.

Cơn gió lạnh lướt qua cổ tay đẫm máu, Sunny chà chà chúng với một ánh mắt âm lãnh.

'Cứ đợi đó.'

Trong một thoáng, đủ thứ cảnh tượng dã man tra tấn hiện ra trong đầu cậu.

"Nhóc! Bên này!"

Gian xảo vẫy tay không ngừng, cố hút sự chú ý của Sunny. Sunny suy nghĩ có nên mặc kệ sống chết của hắn, nhưng quyết định không làm vậy. Sức mạnh của số đông.

Với lại, mặc dù tên gian xảo đã từng hâm dọa cậu, nhưng Sunny vẫn cảm thấy nên cứu tên nô lệ đồng bọn này - nhất là khi cậu chẳng mất gì cả.

Cậu vội vàng chạy qua hai người nô lệ, rồi mở khóa cho họ. Ngay khi được Sunny mở khóa, Gian xảo đẩy cậu sang một bên rồi nhảy nhót tại chỗ, cười như một thằng điên.

"A! Cuối cùng cũng tự do! Thần thánh phù hộ chúng ta!"

Tên trí thức thì bình tĩnh hơn. Hắn nắm lấy vai của Sunny để cảm ơn và mỉm cười yếu ớt, rồi căng thẳng quay đầu lại nhìn chiến trường.

Hai trong ba con ấu trùng đã chết; con còn lại mất một cánh tay nhưng vẫn cố xé nát đối thủ của nó. Người lính trẻ khiêu vũ quanh nó, những chuyển động duyên dáng và uyển chuyển của một chiến binh bẩm sinh.

"Còn đợi gì nữa? Chạy đi!"

Gian xảo định chạy đi, nhưng bị trí thức cản lại.

"Anh bạn, tôi..."

"Nếu mày nói "khuyên" thêm một lần nữa, thề với thần thánh, tao sẽ đập nát cái đầu của mày!"

Hai tên nô lệ không hề che giấu thù hằn lườm nhau. Sau một lát, tên trí thức hạ ánh mắt thở dài.

"Nếu chạy bây giờ thì chúng ta sẽ chết chắc."

"Tại sao?!"

Hắn chỉ về phía đám lửa trại to lớn.

"Vì nếu không có đám lửa đó, chúng ta sẽ chết cóng trước khi thấy ánh mặt trời. Trước khi mặt trời mọc, bỏ chạy chẳng khác gì tự sát cả."

Sunny không nói gì, cậu biết tên trí thức nói đúng. Thật ra thì cậu đã nhận ra điểm đó từ lúc thắt cổ con ấu trùng. Không cần biết Vua Ngọn Núi khủng khiếp đến mức nào, ở nơi địa ngục băng giá này, ngọn lửa trại đó là thứ duy nhất giữ mạng của họ.

Như người nô lệ với vóc dáng to cao đã nói, mong ông ta được an nghỉ. Không cần ai giết ai cả, ngọn núi này sẽ lấy mạng họ nếu như có cơ hội.

"Thì sao?! Tao thà chết cóng còn hơn làm mồi cho thứ quái vật kia! Chết còn chưa phải tất cả... ực... biến thành cái đám kia..."

Gian xảo cố tỏ ra gan dạ, nhưng giọng nói hắn không hề có chút quyết đoán. Hắn liếc nhìn về phía bóng tối xung quanh, rùng mình rồi lui lại một bước.

Lúc này, con ấu trùng thứ ba cũng đã chết, còn người lính trẻ thì cũng không thấy đâu nữa. Có lẽ hắn ta đã tham chiến ở phía bên kia ngọn lửa. Để lại bên này ngọn núi chỉ còn ba người nô lệ.

Trí thức hắng giọng.

"Con quái vật có thể đã thỏa mãn với những kẻ bị nó giết rồi. Có lẽ nó sẽ bị quân đội đuổi đi hoặc giết chết. Sao cũng được, nếu ở lại, cơ hội sinh tồn của chúng ta, dù nhỏ nhưng vẫn có. Nếu bỏ chạy, cơ hội đó là không."

"Vậy thì phải làm sao?"

Không như tên trí thức, Sunny chắc chắn là Vua Ngọn Núi sẽ không thỏa mãn với đám nô lệ nó đã giết. Cậu cũng không tin vài tên người trần mắt thịt có thể hạ nó.

Thậm chí nếu như đám người ở đây không phải người thường mà là Thức Tỉnh Giả, một trận chiến với một con bạo chúa cũng không phải thứ mà họ có thể dễ dàng sống sót qua, đừng nói gì đến chiến thắng.

Nếu cậu muốn sống, cậu cần phải loại bỏ nó bằng cách nào đó.

"Đi xem thử."

Tên gian xảo nhìn về phía Sunny như nhìn thằng tâm thần.

"Mày bị điên à? Mày muốn lại gần con quái vật đó?!"

Sunny nhìn hắn với ánh mắt trống rỗng, rồi nhún vai đi về hướng con quái vật đang cuồng sát.