Chương 4: Vua Ngọn Núi

Chương 4: Vua Ngọn Núi

Đám nô lệ quay đầu về phía âm thanh phát ra - họ chỉ thấy những tảng đá và những khối băng rơi xuống đầu họ như mưa. Đám người ngay lập tức hoảng loạn, la hét, lao về đủ hướng. Trên vách đá màu đen, những cái bóng như vui vẻ nhảy múa trong lúc đám nô lệ vấp phải lẫn nhau, dây xích mắc kéo khắp nơi.

Sunny là một trong vài người vẫn còn chưa té xuống mặt đất, chủ yếu là vì cậu hơi có chuẩn bị trước. Bình tĩnh đến kì lạ, cậu nhìn về phía bầu trời, đôi mắt được Thuộc Tính cường hóa nhìn xuyên thấu màn đêm, cậu tính toán lùi lại một bước. Giây tiếp theo, một miếng băng to bằng thân người rơi vào mặt đất ngay trước mặt cậu và nổ tung, những mảnh đá vỡ bay tung tóe khắp nơi.

Những người khác không nhanh như vậy. Trong lúc đá và băng tiếp tục rơi xuống, nhiều người đã bị thương, thậm chí vài người đã mất mạng. Những tiếng kêu khóc thống khổ vang lên khắp nơi.

"Đứng dậy, đám ngu ngốc! Lại gần vách tường!"

Tên lính lớn tuổi - kẻ đã quất roi Sunny vài tiếng trước - giận dữ thét lên, cố tập trung đám nô lệ về phía vách tường hơi an toàn hơn. Nhưng mà trước khi có ai kịp nghe theo lệnh của ông ta, một thứ khổng lồ gì đó rơi xuống, làm mặt đất dưới chân mọi người chấn động. Nó rơi xuống ngay giữa đoàn xe và vách tường, khiến mọi thứ như chìm vào im lặng trong vài giây.

Mới đầu, trông nó chỉ như một đống tuyết, to tròn như một người đang cưỡi ngựa. Nhưng khi sinh vật đó vươn những cánh tay dài của nó rồi đứng lên, nó như một tòa tháp nhìn xuống đám người như một tử thần vậy.

'Thứ đó ít nhất phải cao đến bốn mét', Sunny hơi choáng.

Sinh vật nọ có hai cái chân ngắn gầy, cơ thể còng xuống và cánh tay nhiều khớp dài đến kì cục. Hai cánh tay mang hai bộ vuốt xương kinh khủng, còn hai cánh tay còn lại thì ngắn hơn và có bàn tay với những ngón tay gần giống với nhân loại. Thứ mà mọi người nhầm thành tuyết thì là bộ lông của nó, xám vàng và bù xù, đủ dầy để ngăn cả mũi tên và kiếm.

Trên đầu nó, năm con mắt trắng đục nhìn về phía đám nô lệ như nhìn côn trùng. Dưới mắt là một cái miệng nửa mở, chứa đầy những cái răng sắc như dao cạo, nhìn họ thèm thuồng. Nước miếng nó nhiễu xuống cái cằm rồi rơi xuống tuyết trên mặt đất.

Khiến Sunny đứng tim nhất là thứ có hình dạng kì lạ, giống sâu vậy, di chuyển không ngừng dưới da của sinh vật kia. Cậu có thể nhìn thấy chúng rõ ràng vì, không may cậu là một trong những kẻ xấu số đứng gần sinh vật kinh khủng kia nhất, như ngồi ghế hàng đầu để xem phim kinh dị.

'Như này có hơi... quá mức', cậu ngớ người.

Vừa kịp nghĩ vậy, mọi thứ lại hỗn loạn trở lại. Con thú nhúc nhích, vung móng vuốt về phía cậu. Nhưng Sunny đi trước một bước: không lãng phí một động tác, cậu nhảy về một bên - xa hết cỡ sợi xích cho phép - đặt gã nô lệ to tướng ở giữa mình và con quái vật.

Phản xạ nhanh chóng đã cứu mạng cậu, móng vuốt sắc bén, mỗi cái dài cỡ một thanh kiếm, chém xuyên qua gã nô lệ kia, máu tóe lên đỏ cả không trung trước mặt cậu. Ướt bởi dòng máu nóng hổi, Sunny ngã xuống mặt đất, còn người nô lệ kia, giờ đã là xác chết, ngã lên người cậu.

'Khốn kiếp! Sao ông nặng vậy chứ!'

Tạm thời bị mù, Sunny nghe thấy một tiếng hú khiến cậu lạnh sống lưng, ngoài ra cậu còn cảm thấy một cái bóng khổng lồ vượt qua mình. Ngay sau đó, một loạt những tiếng hú vang lên như dàn giao hưởng. Không có thời gian để ý, cậu cố lăn cái xác trên người mình sang một bên, nhưng bị cái còng sắt trên tay giật lại, xoắn lấy cổ tay khiến cậu đau tái mặt. Đau đến mất phương hướng, cậu cảm giác bản thân bị kéo đi vài bước, rồi sợi xích bỗng chùng xuống, và cậu lại có thể điều khiển tay mình.

'Đây chưa phải là tệ nhất.'

Đặt bàn tay lên ngực cái xác chết, cậu đẩy với tất cả sức mạnh mình có. Cái xác nặng nề cố chấp không chịu thua, nhưng cuối cùng nó cũng lăn sang một bên, trút bỏ gánh nặng trên người Sunny. Nhưng còn chưa kịp ăn mừng sự giải thoát vừa đạt được, Sunny bỗng dưng thấy máu mình muốn đóng băng.

Bởi vì vào lúc đó, khi mà tay cậu vẫn còn dán vào cái xác, cậu rõ ràng cảm giác được có thứ gì đó di chuyển dưới da của nó.

'Thằng ngu này, khi không lại nghĩ chưa phải tệ nhất làm cái quái gì?' Cậu giật lùi lại theo bản năng.

Dùng chân đá cái xác ra xa, Sunny cố bò xa cái xác hết sức có thể - khoảng một mét rưỡi, cọng xích chết tiệt. Nhanh chóng nhìn quanh, cậu thấy những cái bóng đang nhảy múa trên vách núi, quái vật điên loạn và nô lệ la hét ầm ĩ. Rồi ánh mắt cậu lại tập trung về phía cái xác chết, lúc này nó đang bắt đầu giãy dụa điên cuồng.

Ở phía đối diện cái xác, tên nô lệ gian xảo há hốc mồm, nhìn cảnh tượng khiếp đảm đó. Sunny vẫy tay để thu hút sự chú ý của hắn.

"Nhìn cái gì thế? Né xa nó ra!"

Tên gian xảo cố gắng, nhưng ngay lập tức té ngã. Sợi xích bị xoắn giữa ba người họ, cái xác nặng nề ở giữa như một cái neo vậy.

Sunny nghiến răng.

Ngay dưới mắt cậu, cái xác đang trải qua quá trình biến đổi kinh tởm. Những khúc xương kì lạ đâm xuyên qua da, mọc ra ngoài như gai. Cơ bắp phồng lên và co giật, như muốn biến hình. Móng tay biến thành những bộ vuốt sắc bén; khuôn mặt nứt rồi tách ra, lộ ra một cái mồm biến dạng với tận hai vòng răng nanh.

'Không đúng chút nào.'

Sunny co giật, cảm giác muốn ói dâng lên trong cổ họng.

"C-Cọng xích!"

Tên nô lệ trí thức chỉ cách tên gian xảo vài bước, hắn chỉ về phía cọng xích, mặt hắn tái nhợt như ma. Một nhận xét có cũng như không, nhưng bởi vì tình huống hiện tại, nên hắn bị sốc cũng là chuyện đương nhiên. Bị xích lại với nhau đã quá tồi tệ, nhưng bị xích với cái thứ khủng khiếp như vậy quả thật là quá oan uổng.

Nhưng khi Sunny nghĩ cái xác biến dị là không đúng, đó không phải là do thương hại. Ý cậu là cái tình huống hiện tại là không đúng: Ma Pháp, mặc dù vô cùng bí ẩn, vẫn có quy luật của nó. Và cũng có những quy luật về loại quái vật có thể xuất hiện trong các loại Ác Mộng.

Sinh Vật Ác Mộng cũng có cấp bậc của chúng: từ những con Quái Thú (Beast) ngu si đến Quái Vật (Monster), rồi Ác Ma (Demon), Ác Quỷ (Devil), Bạo Chúa (Tyrant), Khủng Bố (Terror) và cuối cùng là Titan thần thoại, hay còn được gọi là Thảm Họa (Calamity). Ác Mộng Đầu Tiên hầu hết đều chỉ có quái thú và quái vật, rất hiếm khi lọt vào một con ác ma. Và Sunny còn chưa bao giờ nghe nói có Ác Quỷ xuất hiện ở Ác Mộng Đầu Tiên.

Nhưng mà sinh vật trước mặt rõ ràng vừa mới tạo ra một sinh vật hạ đẳng - một khả năng chỉ Bạo Chúa hoặc cao hơn, những kẻ thống trị Ma Pháp Ác Mộng, mới có.

Tại sao lại có bạo chúa xuất hiện ở Ác Mộng Đầu Tiên chứ?

Cái thuộc tích Định Mệnh kia mạnh đến mức này sao?

Nhưng không có thời gian để suy nghĩ.

Công bằng hay không, chỉ có một người có thể cứu Sunny vào lúc này, chính bản thân cậu.

Cái xác của gã đàn ông to lớn từ từ đứng dậy, cái miệng nó phát ra những tiếng vang kì lạ. Không cho nó có thời gian để tỉnh táo hoàn toàn, Sunny chửi một tiếng và nhảy về phía trước, nắm lấy sợi xích đang chùng xuống.

Một cái tay của con quái vật, với năm cái móng vuốt như dao cạo, bắn về phía cậu, nhưng Sunny né sang một bên như đã tính từ trước.

Thứ cứu cậu không phải là phản xạ, mà là sự tỉnh táo. Sunny không được học những kĩ năng chiến đấu hoa mỹ, vì tuổi thơ của cậu là ở ngoài đường chứ không được đi đến trường như những đứa trẻ khác. Nhưng đường đời cũng là một ngôi trường. Cả đời cậu đã học đủ cách để sinh tồn. Kinh nghiệm đó khiến cậu giữ được tỉnh táo trong bất cứ mâu thuẫn nào.

Nên thay vì hoảng sợ đến đứng hình hay là bối rối, Sunny biết mình phải di chuyển.

Bước đến gần, cậu ném sợi xich vòng qua vai con quái vật rồi kéo mạnh, cột hai tay nó vào cơ thể chính nó. Lợi dụng lúc con quái vật vẫn còn chậm chạp và mơ hồ bởi vì quá trình biến đổi, Sunny trói sợi xích quanh thân nó vài lần, suýt bị nó cắn nát mặt trong quá trình đó.

Mặt tốt là con quái vật không thể dùng tay nó.

Mặt xấu là để trói nó lại cậu đã dùng gần hết sợi xích, khiến khoảng cách giữa họ gần như không còn.

"Hai người!" Sunny hét lên về phía hai gã nô lệ. "Kéo sợi xích bằng cả cái mạng của mình đi!"

Không phải là nói quá.

Tên gian xảo và tên trí thức hơi giật mình, rồi hiểu được ý nghĩ của cậu, họ bắt đầu di chuyển. Nắm sợi xích từ hai phía, và dùng hết sức để kéo, thắt chặt con quái vật không cho nó vẫy thoát.

'Tuyệt!' Sunny nghĩ.

Con quái vật gồng cơ bắp của nó, cố thoát khỏi sợi xích. Sợi xích vang lên tiếng cót két khi ma sát với những cái gai bằng xương, nghe như muốn vỡ ra.

'Hết tuyệt!'

Không phí thêm thời gian, cậu vung tay lên, bắt lấy cổ con quái vật bằng sợi xích nhỏ hơn nối liến cái cùm trên cổ tay. Rồi cậu xoay người, đứng lưng đối lưng với con quái vật - cách xa cái mồm kinh tởm của nó.

Sunny biết bản thân còn không đủ sức để bóp cổ một người bình thường, chứ đừng nói gì đến một con quái vật biến dị kinh tởm đang cố ăn bản thân lúc này. Nhưng lúc này, dùng lưng làm điểm tựa cậu dùng hết sức nặng của cơ thể mình để kéo sợi xích, có lẽ sẽ có cơ hội.

Dùng hết sức kéo xuống, cảm giác cơ thể con quái vật dán vào lưng mình, những cái xương nó đâm vào da cậu. Con quái vật tiếp tục vùng vẫy, sợi xích gào thét như muốn nứt ra.

Câu hỏi lúc này là thứ gì hoặc là ai đó sẽ vỡ trước - sợi xích hay là con quái vật.

'Chết đi! Chết đi đồ khốn!'

Máu và mồ hôi chảy xuống mặt Sunny, cậu chỉ còn biết kéo, kéo và kéo. Cố ép cơ thể mình dùng hết sức lực mà nó có.

Mỗi giây như một thế kỷ. Sức mạnh và thể lực - vốn đã ít ỏi - đang nhanh chóng cạn đi. Cái lưng, cổ tay và cơ bắp đầy vết thương, bị những cái gai xương đâm trúng đều đau đến khó thở.

Và rồi, cuối cùng, Sunny cảm thấy cơ thể con quái vật gục ngã.

Một khoảnh khắc sau, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Âm thanh dễ nghe nhất trong đời cậu.

[Bạn đã giết một con thú ngủ say, Ấu Trùng của Vua Ngọn Núi.]