Chương 3: Những Sợi Chỉ Định Mệnh
Vài phút kế tiếp, tâm trạng của Sunny vẫn tiếp tục âm u. Nhưng cậu tự kiềm chế bản thân, hít một hơi thật sâu, cố tận hưởng không khí trong lành. Ở thế giới thật, người ta khó mà tìm được nơi có không có ô nhiễm như này, khói bụi và đủ thứ dơ bẩn khác làm không khí khắp nơi thô ráp và khó chịu, đừng nhắc đến ngoại ô, khu ổ chuột mà cậu sống, cái mùi hôi thối quanh năm ám ở khắp nơi. Trong những thành phố, ở những khu vực thượng lưu, các hệ thống lọc không khí làm việc không ngừng nghỉ, nhưng mà không khí lọc máy lại vô vị như nước ngọt mất ga vậy. Chỉ có những người giàu có nhất mới có thể hít thở không khí thật sự dễ chịu.
Còn cậu lúc này đang được thỏa sức hít lấy hít để không khí trong lành này.
'Đúng là được chọn cũng có mặt tốt.'
Giá như không có cái lạnh buốt xương, chân cậu không chảy máu, và cổ tay và lưng không đau đến chết đi sống lại!
Đoàn nô lệ chậm chạp lê từng bước lên núi, cứ cách không lâu lại có một vài người nô lệ gục ngã. Vài lần, những người không còn bước đi nổi nữa được cái người lính tháo xích rồi hờ hững vứt khỏi con đường, rơi xuống khoảng không tối mịt mặc sống mặc chết. Sunny nhìn họ với chút đau lòng.
'Đáng buồn. An nghỉ đi, những linh hồn tội nghiệp.'
Nhưng nhìn chung, thì cậu vẫn đang tích cực.
Có hơi lạ khi cảm thấy tích cực trong hoàn cảnh Ác Mộng tồi tệ này, nhưng mà Sunny cảm thấy biết ơn vì cậu đã chuẩn bị tâm lý cho kết cục này. Khi dấu hiệu của Ma Pháp vừa xuất hiện, cậu không hề tiếp nhận được sự thật đó. Chết trước khi qua tuổi 17 không phải điều mà người ta có thể dễ dàng chấp nhận.
Nhưng sau vài ngày, Sunny cũng đã nhận mệnh. Sau khi đến thăm nơi an nghỉ của cha mẹ - thật ra thì do quá nghèo nên cậu còn không trả nổi tiền cho những nơi chôn cất đàng hoàng, nên nơi an nghỉ của họ chỉ là hai đường thẳng được cậu khắc trên một thân cây - cậu khắc thêm một đường nữa cho bản thân mình. Sau khi làm vậy, Sunny bỗng cảm thấy thư giản, thậm chí bất cần.
Dù sao thì bây giờ cậu sẽ không phải lo về việc kiếm tiền, thức ăn, tự bảo vệ mình hay lo lắng cho tương lai nữa. Một khi điều tồi tệ nhất xảy ra, thì còn có gì đáng sợ hãi nữa?
Vì thế nên trở thành nô lệ rồi từ từ chết cóng cũng không khiến cậu phải nhận cú sốc.
Ngoài ra, cậu cũng biết mình sẽ không chết cóng - đơn giản là vì cậu đã nhìn thấy vận mệnh đang chờ đợi đoàn nô lệ ở phía trên núi. Hình ảnh đống xương sọ rải rác khắp nơi trên mặt đất vẫn còn mới như in trong đầu cậu. Khả năng cao nhất là đoàn người sẽ bị một đám quái vật tấn công... và nhìn tình hình di chuyển, thì đợt tấn công còn cách đến vài giờ, nếu không phải vài ngày.
Nên cậu vẫn còn cơ hội.
Dùng thời gian này, Sunny quyết định nhìn lại trạng thái của mình và một lần nữa triệu hồi những kí tự kia. Lần trước cậu đã quá căm tức khi nhìn thấy Phân Loại nên không để ý các Thuộc Tính của mình. Mặc dù không quan trọng bằng Phân Loại, nhưng những Thuộc Tính thường là yếu tố quyết định cho những tình huống sinh tử của mỗi người. Chúng thể hiện những thiên phú và sở trường, đôi khi còn đem lại những kĩ năng và hiệu ứng bị động.
[Định Mệnh] "Những sợi chỉ định mệnh quấn chặt bạn. Những sự kiện xác suất thấp, cả tốt lẫn xấu, như bị hấp dẫn bởi sự hiện diện của bạn. Có người được trời cao ưu ái, có người thì bị nguyền rủa... nhưng hiếm khi nào họ có cả hai."
[Dấu Ấn Thần Thánh] "Bạn mang theo một vệt thần thánh mơ hồ, như thể bị nó chạm qua một lần trong quá khứ xa xôi."
[Con Trai Bóng Tối] "Những cái bóng xem bạn là đồng loại"
'Hừm... thú vị'
Sunny nhanh chóng nhận ra Thuộc Tính đầu tiên, [Định Mệnh], là kẻ chủ mưu cho hoàn cảnh của mình. Nhìn sơ qua, có vẻ như vận mệnh cậu đã được định trước - chết trong đau đớn, rồi biến mất không ai thương nhớ, chẳng hạn. Nhưng sau khi đọc mô tả, cậu hiểu được định mệnh chỉ có nghĩa là những thứ thường không xảy ra sẽ có cơ hội cao hơn khi xung quanh cậu mà thôi.
'Chắc đây cũng là tại sao mình nhận được Phân Loại hiếm thấy mà lại vô dụng nhất - mà còn là một phân loại nhánh kì cục nữa chứ!'
Nếu [Định Mệnh] là Thuộc Tính sẵn có, thì hai cái còn lại chắc là đến từ Phân Loại [Nô Lệ Đền Thờ]. [Dấu Ấn Thần Thánh] khá là dễ hiểu - nghe nói nó cho phép tiến vào vài nơi thần thánh bên trong Thế Giới Ảo Mộng, và tăng cường vài loại ma thuật. Nhưng ở đây không có nơi thần thánh nào cả, với lại Phân Loại của Sunny cũng chả dính dáng gì đến ma thuật, nên nói thẳng là vô dụng.
[Con Trai Bóng Tối] là thứ lạ nhất. Cậu chưa từng nghe nói về nó và cũng không biết nó có khả năng gì - ít nhất là cậu không biết đến khi mặt trời lặn xuống sau ngọn núi và bầu trời bắt đầu đen dần. Khiến Sunny bất ngờ, cậu có thể nhìn trong bóng tối rõ ràng như ban ngày. Chỉ khả năng đó thôi cũng không phải đồ cùi rồi, nhưng Sunny có cảm giác những cái bóng còn sẽ mang lại cho cậu những món quà khác mà cậu chưa biết đến.
'Cuối cùng cũng có thứ gì đó tốt. Không biết nếu...'
"Dừng đoàn! Chuẩn bị dựng trại!"
Theo lệnh của người lính chỉ huy, đám nô lệ ngồi bệt xuống đất, run rẩy và kiệt sức. Khoảng trống nơi con đường mở rộng ra có một tường đá nhô ra cản lại chút gió, nhưng nơi này vẫn quá lạnh để người ta có thể nghỉ ngơi đàng hoàng.
Đám binh lính bận bịu lùa nô lệ thành một vòng tròn san sát nhau, ở giữa chuẩn bị đốt một đám lửa, chỉ có nó cùng với thân nhiệt từng người nô lệ để họ giữ ấm cho lẫn nhau. Đương nhiên là sau khi chăm sóc cho bầy ngựa của họ trước đã. Những chiếc xe kéo nặng nề chứa thức ăn, nước uống và những hàng hóa khác, được dùng làm điểm để cột xích, và đưa ra trước để chắn gió. Nhìn xung quanh, Sunny thấy người lính trẻ vừa nãy đang ngồi nhìn dãy núi với biểu hiện phức tạp.
'Thằng dở hơi.'
Không lâu sau, ngọn lửa trại được đốt lên. Những nô lệ khỏe mạnh hơn cố ngồi gần hơn về phía trong, còn những người yếu đuối như Sunny, thì phải chịu ngồi phía vòng tròn bên ngoài, đưa lưng về phía không khí lạnh buốt. Đương nhiên là phạm vi di chuyển của họ vẫn bị hạn chế bởi xiềng xích. Nên gã nô lệ với tấm lưng to lớn vẫn ở vòng ngoài mặc dù cố gắng chen vào trong.
"Đám Quân Đội khốn kiếp!" Ông ta chửi thề một tiếng, bực bội thấy rõ.
Những binh lính đi xuyên qua đám nô lệ, phát thức ăn và nước uống. Sunny, như mọi người xung quanh, nhận vài hớp nước lạnh ngắt, và một miếng bánh mì cứng như đá, thậm chí còn mốc meo vài chỗ. Trông thật kinh tởm, nhưng cậu vẫn ép bản thân phải ăn hết, dù vậy cậu vẫn đói như trước khi ăn vậy.
Nhìn xung quanh, ai cũng vậy chứ không phải mỗi mình cậu.
Tên nô lệ gian xảo vốn đi sau lưng cậu đau đớn nhìn xung quanh.
"Thần thánh ơi, lúc ở ngục họ còn cho ta ăn tốt hơn như này!"
Bất lực, hắn phun ra một bãi nước bọt.
"Và vài người vô tội trong đám chúng ta vốn còn có hẹn với giá treo cổ nữa chứ!"
Cách đó vài bước, nơi con đường trải đá hòa vào lớp đá sắc bén, một vài quả trái cây đỏ tươi như tỏa sáng trong tuyết vậy. Sunny đã thấy từ trước, chúng mọc theo cụm, cậu thấy chúng vài lần trên đường đến đây, cậu còn tự nhủ trông chúng quá chói mắt trên nền tuyết trắng. Tên nô lệ với ánh mắt gian xảo mở to mắt cố bò về phía trái cây.
"Tôi khuyên anh bạn không nên ăn nó."
Lại là giọng nói nhẹ nhàng trước đó. Sunny quay đầu lại, và cuối cùng cũng thấy người để đi kèm với giọng nói kia. Một người đàn ông khoảng 40 mấy tuổi, cao gầy và đẹp trai kì lạ, với dáng vẻ trí thức. Người như vậy mà lại là một nô lệ, đúng là kì quái.
"Lại là mày với lời khuyên này nọ! Gì chứ? Tại sao?"
Tên trí thức mỉm cười xin lỗi.
"Quả đó gọi là Dâu Máu. Chúng mọc ở nơi mà máu nhân loại đổ xuống. Đó là tại sao chúng thường mọc trên những con đường vận chuyển nô lệ."
"Thì sao chứ?"
Người đàn ông lớn tuổi thở dài.
"Dâu máu có độc. Chỉ vài quả cũng đủ để giết một người đàn ông trưởng thành."
"Mẹ nó!"
Tên gian xảo giật mình thụt lùi, liếc về phía tên trí thức.
Sunny không để ý đến họ lắm.
Vì lúc nhìn xung quanh, cậu đã nhận ra nơi họ đang cắm trại là ở đâu. Đây là nơi mà cậu đã thấy khi vừa xuất hiện ở Ác Mộng, nơi những bộ xương nô lệ bị tuyết chôn vùi. Và cậu dám đoán là thứ sẽ giết họ sẽ xuất hiện sớm thôi.
Như để xác nhận dự đoán của Sunny, một âm thanh vang lên như sấm từ phía trên cao.
Và giây kế tiếp, một thứ to khủng khiếp lao xuống từ trên trời...