Chương 2: Đoàn Xe Nô Lệ

Chương 2: Đoàn Xe Nô Lệ

Sunny mơ thấy một ngọn núi.

Một vách đá lởm chởm cao chót vót, đứng cô đơn giữa những đỉnh núi thấp bé xung quanh, như một lưỡi cưa cắt vào bầu trời đêm vậy. Ánh trăng dịu dàng ôm lấy ngọn núi khiến nó tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt, ám ảnh.

Bên một bờ dốc, một con đường mòn cứng đầu bám vào mặt đá. Rải rác vài nơi, vài tảng đá cuội nhô lên trên mặt tuyết. Bên phải con đường là một vách đá cao ngút ngàn, một bức tường kiên cố không thể xuyên phá. Còn bên trái, là một màn đêm trống không trải dài vô tận. Từng cơn gió mãnh liệt quét vào ngọn núi không hồi kết, như gào thét trong sự bất lực.

Bỗng nhiên, mặt trăng chìm ra khỏi bầu trời, thay vào đó là mặt trời dần mọc lên từ phía Tây, bay ngang qua khung trời rồi lặn xuống ở phía Đông. Những bông tuyết nhảy lên từ mặt đất và quay lại những đám mây ấp ủ chúng. Sunny nhận ra mình đang thấy thời gian quay ngược.

Chỉ trong một chớp mắt, hàng trăm năm bay vụt qua. Tuyết rút lui đi, để lộ một con đường cũ kĩ. Sunny lạnh cả sóng lưng khi nhìn thấy đống xương người rải rác khắp đường. Một thoáng sau, đống xương biến mất, thay vào đó là một đoàn xe nô lệ, di chuyển thụt lùi về phía chân núi với tiếng dây xích vang lên liền tai.

Thời gian chậm lại, dừng hẳn, rồi quay lại quỹ đạo bình thường của nó.

[Khát Khao Giả! Chào mừng đến Ma Pháp Ác Mộng. Hãy chuẩn bị cho Thử Thách Đầu Tiên...]

'Cái... cái quái gì thế này?'

Bước. Bước. Rồi thêm một bước nữa.

Một cơn đau đã hơi tàn đi phát ra từ lòng bàn chân đang đổ máu của Suny, cả người cậu thì đang run lên vì lạnh. Bộ quần áo vải thô có thể xem như vô dụng khi đối mặt với từng cơn gió lạnh buốt xương ở đây. Nhưng mà đau đớn nhất lại thuộc về cổ tay của cậu: bị xiềng xích ăn vào da, từng cơn đau như dao cắt bắn lên mỗi khi miếng kim loại đông cứng chạm vào da cậu, lột đi từng mảng nhỏ.

'Hoàn cảnh quái quỷ gì vậy chứ?'

Sunny nhìn trước nhìn sau, một chuỗi xích kéo dài uốn lượn theo con đường quanh co, hàng chục người với đôi mắt vô hồn - những nô lệ khác giống bản thân cậu vậy - xích lại với nhau theo khoảng cách cố định. Trước mặt cậu là một người đàn ông với bờ vai rộng và cái lưng đẫm máu, ông ta bước đi từ tốn. Phía sau là một người thanh niên với cặp mắt gian xảo mà tuyệt vọng, không ngừng thì thầm mắng chửi bằng thứ tiếng gì đó mà Sunny không biết, nhưng không rõ tại sao cậu vẫn nghe hiểu. Cứ cách không lâu thì có một gã kị sĩ trang bị giáp và vũ khí thời cổ đại đi ngang, lườm mắt quan sát những nô lệ.

Nhìn thế nào cũng thấy được tình huống này là quá tồi tệ.

Sunny hoang mang nhiều hơn là hốt hoảng. Đúng là tình huống này không giống với Ác Mộng Đầu Tiên mà cậu nghe nói. Thường thì những khát khao giả mới được chọn sẽ thấy họ ở một tình huống mà họ sẽ có khá nhiều quyền quyết định: họ có thể trở thành một thành viên của tầng lớp thượng lưu hoặc thuộc về một nhóm chiến binh nào đó, tình huống mà họ sẽ có đủ loại vũ khí và những trang bị cần thiết để đối đầu thử thách.

Bắt đầu ở vai một nô lệ bất lực, trong xiềng xích và còn nửa cái mạng, có thể nói là cách xa lý tưởng đến nửa vòng thế giới.

Nhưng mà thử thách Ma Pháp tạo ra thường sẽ công bằng. Như vị cánh sát lớn tuổi đã nói, nó tạo ra thử thách, chứ không phải tử hình. Nên Sunny khá chắc là, để cân bằng cái khởi đầu tồi tệ này, thì phần thưởng nếu như có thể hoàn thành sẽ là gì đó rất ngon lành. Ít nhất cũng sẽ là một Phân Loại mạnh mẽ.

'Xem nào... phải làm như thế nào đây?'

Nhớ lại những bộ truyện tranh mà cậu đọc lúc bé, Sunny tập trung suy nghĩ những từ như là "Trạng thái", "Bản thân" và "Thông tin". Và đúng là khi cậu tập trung, những kí tự kì lạ hiện lên trong không khí trước mặt cậu. Một lần nữa cậu cảm thấy ngạc nhiên khi bản thân có thể đọc được những kí tự từ bảng chữ cổ đại này.

Cậu nhanh chóng lướt mắt xuống nơi miêu tả Phân Loại của mình... rồi ngay lập tức mất bình tĩnh.

'Cái? Cái đéo gì thế này?'

Tên: Sunless

Tên thật: --

Cấp bậc: Khát Khao Giả

Hồn Tâm: Ngủ say

Kí Ức: --

Tiếng Vang: --

Thuộc tính: [Được Chọn], [Dấu Ấn Thần Thánh], [Con của Bóng Tối].

Phân Loại: [Nô Lệ Đền Thờ]

Miêu Tả Phân Loại: [Nộ lệ là những cá thể vô dụng, không có kĩ năng đặc biệt gì đáng nhắc đến. Nô lệ đền thờ cũng vậy, chỉ là hiếm thấy hơn nhiều.]

Cạn lời, Sunny nhìn ngơ ngác về phía những kí tự, cố tự thôi miên bản thân mình đọc nhầm. Chắc chắn là mình không thể nào xui đến mức này... phải không?

'Không Phân Loại nào là vô dụng... cái đệch!'

Trong lúc mãi suy nghĩ, cậu hụt nhịp và bước đi loạng choạng, cơ thể cậu kéo đống xích xuống trong lúc ngã. Ngay lập tức, tên gian xảo phía sau lưng cậu thét lên:

"Thằng khốn đĩ đẻ này! Bước đi cho đàng hoàng coi!"

Sunny vội vàng bỏ qua đống kí tự mà chỉ cậu thấy được, cố lấy lại thăng bằng. Một giây sau, cậu lại đi đều nhịp với đoàn nô lệ - nhưng trước khi đó cậu lại vô ý kéo phải dây xích thêm một lần.

"Cái thằng chó này! Tao giết mày bây giờ!"

Người đan ông to lớn phía trước Sunny bật cười, không thèm quay đầu lại.

"Cần gì? Những kẻ yếu thì sẽ chết trước khi mặt trời mọc mà thôi. Ngọn núi sẽ lấy mạng họ."

Sau vài giây, ông ta nói tiếp:

"Nó cũng sẽ lấy mạng ngươi và ta. Chỉ là mất lâu hơn thôi. Thật sự không hiểu đám Hoàng Gia nghĩ gì, bắt chúng ta phải di chuyển trong cái lạnh này."

Tên gian xảo hít một hơi thật sâu.

"Tự nói cho bản thân đi ông già ngu ngốc! Tao sẽ sống!"

Sunny khẽ lắc đầu, cố tập trung để không ngã thêm lần nữa.

'Một cặp đôi dễ chịu'

Bỗng dưng, giọng nói thứ ba chen vào, phát ra từ đâu đó ở phía sau. Giọng nói này nghe nhẹ nhàng và thông minh.

"Thời điểm này trong năm, thời tiết ở ngọn núi này thường ấm áp hơn nhiều. Chúng ta chỉ gặp xui thôi. Mà với lại, tôi khuyên cậu không nên làm hại chàng trai trẻ này."

"Tại sao?"

Sunny khẽ nghiêng đầu, im lặng lắng nghe.

"Không nhìn thấy những dấu ấn trên da cậu ta sao? Đám người chúng ta rơi vào cảnh nô lệ vì nợ nần, phạm tội hay là xui xẻo. Còn cậu ta mới sinh ra đã là nô lệ. Chính xác hơn là một nô lệ đền thờ. Không lâu trước đây, Hoàng Gia vừa mới tiêu diệt đền thờ cuối cùng của Thần Bóng Tối. Tôi đoán đó là tại sao nhóc này ở đây."

"Thì sao chứ? Sao chúng ta phải sợ một vị thần yếu ớt, nửa bị lãng quên? Ông ta còn không cứu nổi đền thờ của mình."

"Đế Chế được che chở bởi Thần Chiến Tranh hùng mạnh. Đương nhiên họ không ngại thiêu đốt vài cái đền. Nhưng đám người như chúng ta thì chẳng ai che chở cả. Cậu thật sự muốn liều lĩnh chọc giận một vị thần sao?"

Người đàn ông với bờ vai rộng gầm gừ, nhưng không muốn trả lời.

Cuộc đối thoại của họ bị gián đoạn khi một vị người lính cưỡi một con ngựa trắng xinh đẹp đi qua. Mặc một bộ áo giáp bằng da, với một cây giáo và kiếm ngắn, nhìn rất quý tộc và cao sang. Khiến Sunny khó chịu là thằng khốn đó còn khá đẹp trai nữa chứ. Nếu như đang đóng phim Hàn, thì tên lính kia đảm bảo là vai chính.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Giọng nói không có sự nạt nộ thường thấy, thậm chí còn có vẻ quan tâm.

Khi mọi người chần chừ, giọng nói nhẹ nhàng trả lời:

"Không gì cả thưa ngài. Chúng tôi chỉ mệt và đói mà thôi. Nhất là chàng trai trẻ này. Chuyến đi này thật sự là quá khó với người trẻ như vậy."

Người lính nhìn Sunny với ánh mắt thương hại.

'Nhìn cái gì chứ? Tuổi tao với mày chắc cũng ngang nhau mà thôi!'

Đương nhiên là Sunny chỉ nghĩ trong đầu mà thôi.

Người lính thở dài và lấy ra một bình nước từ thắt lưng rồi đưa cho Sunny.

"Cố chút nữa đi, bé trai. Chúng ta sắp dừng lại nghỉ đêm rồi. Uống chút nước đi."

'Bé trai? Con nít?'

Bởi vì cơ thể gầy gò và vóc người bé nhỏ, hậu quả của thiếu dinh dưỡng, Sunny thường bị người ta lầm tuổi. Thường thì cậu cũng không ngại lợi dụng điểm đó để kiếm lợi, nhưng bây giờ, vì một lý do không rõ, nghe người ta kêu cậu là con nít khiến cậu rất khó chịu.

Nhưng mà, khát nước.

Đang chuẩn bị nhận lấy bình nước, một tiếng roi vang lên, còn Sunny thì chịu một cơn đau bắn đến tận xương. Cậu ngã xuống, một lần nữa kéo theo sợi dây xích khiến tên nô lệ gian trá sau lưng cậu la làng.

Một người lính khác, lớn tuổi hơn và giận dữ hơn, dừng ngựa cách họ vài bước. Cái roi xé lớp áo sau lưng và cắn vào da thịt cậu thuộc về tên này. Không thèm nhìn về phía đám nô lệ, ông ta lườm tên đồng nghiệp trẻ tuổi, ánh mắt hiện rõ sự khinh miệt.

"Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy hả?"

Gương mặt người lính trẻ tối đi.

"Tôi chỉ cho thằng bé này chút nước thôi."

"Nó sẽ nhận nước của nó cùng với đám còn lại khi chúng ta dựng trại!"

"Nhưng mà..."

"Ngậm cái miệng cậu lại! Đám nô lệ này không phải bạn cậu. Hiểu chưa? Chúng còn không phải là con người. Đối xử chúng như người thì chúng sẽ bắt đầu tưởng tượng linh tinh."

Người lính trẻ nhìn về phía Sunny, rồi cúi đầu và để bình nước lại trên thắt lưng.

"Đừng để ta thấy cậu bạn bè với đám nô lệ lần nữa. Nếu không lần kế tiếp cái roi này sẽ nếm máu của cậu đó!"

Như để nhấn mạnh ý của mình, người lính lớn tuổi vung cái roi giữa không khí, tiếng vang chói tai thể hiện sự đe dọa và giận dữ. Sunny nhìn ông ta bỏ đi với một sự thù hận được giấu kín.

'Không biết bằng cách nào, nhưng tôi phải xem ông chết đầu tiên.'

Rồi cậu quay lại liếc về phía người lính trẻ đi phía sau với cái đầu vẫn chưa ngẩng lên.

'Còn thằng này, thì thứ hai.'