Chương 1: Ác Mộng Bắt Đầu

Chương 1: Ác Mộng Bắt Đầu.

Đối diện một đồn cảnh sát, một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi trên một hàng ghế. Cơ thể ốm yếu, làn da tái nhợt với đôi mắt thâm quầng. Cậu ta cầm trên tay một ly cà phê - không phải cái thứ cà phê nhân tạo rẻ tiền mà dân ăn mày như cậu thường uống, đây là hàng thật. Cà phê làm từ hạt cà phê mọc trên cây cà phê, thứ dành riêng cho công dân hạng cao, chỉ một ly này cũng đã đốt sạch toàn bộ số tiền mà cậu dành dụm. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, nên Sunny đã quyết định tự thưởng cho bản thân.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc đời của cậu.

Tận hưởng món đồ uống ấm áp, sang trọng, cậu nâng ly cà phê lên gần mũi, hít lấy hít để cái mùi hương đó. Rồi chậm chạp uống một hớp nhỏ... rồi ngay lập tức nhăn mặt.

"A! Đắng!"

Nhìn chằm chằm vào ly cà phê. Sunny thở dài rồi cố ép bản thân phải uống cho hết. Đắng cỡ nào cũng vậy, cậu quyết tâm phải uống cho đáng đồng tiền - hư vị giác cũng phải uống.

"Đáng lẽ nên mua một bữa cơm với thịt. Ai mà biết được cà phê thật lại tởm như này chứ? Ừm thì, ít nhất nó cũng giúp mình thức thêm một lát."

Ánh mắt cậu lơ đãng liếc về phía xa, dần dần mất tập trung. Cậu tự tát mình một cái để ép bản thân phải tỉnh táo lại.

"Chậc. Đúng là đồ dỏm."

Vừa lắc đầu vừa phàn nàn, Sunny uống hết ly cà phê rồi đứng dậy. Những người có tiền sống ở khu vực này qua lại vội vàng, ai cũng có vẻ gấp gáp bước ngang qua cái công viên nhỏ này, chắc là họ phải đi làm. Ai đi ngang qua cũng liếc nhìn cậu một cái, cũng đúng, cậu quá lạc loài ở chỗ này. Quần áo rách rưới, còn người ngợm thì ốm yếu, tái nhợt vì mất ngủ. Mà sao nhìn ai cũng cao vậy. Cậu nhìn dòng người qua lại với ánh mắt ghen tị, rồi ném cái ly vào thùng rác.

"Chắc là do ai ở đây cũng ăn một ngày đủ ba bữa."

Cái ly hụt thùng rác một khoảng xa rồi rơi xuống mặt đất. Sunny trợn mắt rồi bước đến nhặt cái ly lên rồi cẩn thận bỏ nó vào thùng. Rồi với một nụ cười trên mặt, cậu bước qua đường và đi vào đồn cảnh sát.

Bên trong, một người cảnh sát nhìn có vẻ mệt mỏi liếc qua cậu một lần rồi cau mày khó chịu.

"Đi lạc hả thằng nhóc?"

Sunny tò mò nhìn xung quanh, cậu thấy bốn bức tường đều được củng cố với những tấm chắn cường lực còn trên nóc nhà thì có những nòng súng được ẩn giấu một cách qua loa. Chú cảnh sát trước mặt thì có vẻ cọc cằn, xấu tính. Ít nhất thì đồn cảnh sát vẫn không thay đổi cho lắm.

"Này! Tao hỏi mày đó nhóc!"

Sunny hắng giọng.

"Ờ, không."

Rồi gãi gãi đầu trước khi nói tiếp:

"Theo yêu cầu của Hiệu Lệnh Đặc Biệt Thứ Ba, tôi đến để tự thú vì tôi là người mang Ma Pháp Ác Mộng."

Gương mặt người cảnh sát ngay lập tức chuyển từ khó chịu sang dè chừng. Ông ta quan sát chàng trai trước mặt một lần nữa, ánh mắt dò xét kĩ càng hơn.

"Cậu có chắc là cậu bị nhiễm bệnh không? Triệu chứng bắt đầu từ lúc nào?"

Sunny nhún vai.

"Khoảng một tuần trước?"

Gương mặt người cảnh sát tái đi thấy rõ.

"Cái đ-t"

Rồi ông ta vội vàng nhấn cái nút trên bảng điều khiển của mình rồi thét lên

"Tập trung! Mã Đen ở sảnh! Nhắc lại! MÃ ĐEN!"

Ma Pháp Ác Mộng xuất hiện lần đầu tiên cách đây vài thập kỷ. Thời đó, thế giới đang trong quá trình hồi phục từ hàng loạt những thảm họa tự nhiên rồi những cuộc chiến tranh giành tài nguyên sau đó.

Ban đầu, một căn bệnh khiến hàng triệu người phàn nàn về cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ cũng không khiến người ta quan tâm cho lắm. Nhưng rồi bọn họ lâm vào những giấc ngủ dị thường, mà vài ngày sau cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc đó thì chính phủ các quốc gia cuối cùng cũng hoảng sợ. Đương nhiên, lúc đó thì đã quá muộn - mà nếu như họ phản ứng sớm thì có lẽ kết quả cũng không khác đi là mấy.

Khi những người nhiễm bệnh chết đi trong giấc ngủ, xác họ biến thành những con quái vật, không một ai sẵn sàng. Những Sinh Vật Ác Mộng nhanh chóng áp đảo quân đội, khiến cả thế giới chìm vào hỗn loạn.

Không một ai biết Ma Pháp đó là gì, sức mạnh nó ra sao, hay cách để chống lại nó.

Cuối cùng thì những Người Thức Tỉnh - những người sống sót vượt qua thử thách đầu tiên của Ma Pháp và quay lại - đã ngăn cơn sóng dữ đó. Với những khả năng siêu thường mà họ nhận được trong Ác Mộng, họ khôi phục hòa bình và tái lập một trật tự mới.

Đương nhiên, đó chỉ là thảm họa đầu tiên mà Ma Pháp đem đến. Nhưng đối với Sunny thì những thứ đó chẳng có ý nghĩa là bao. Nhưng rồi vài ngày trước, cậu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ đến dị thường.

Với một người bình thường, được Ma Pháp chọn vừa là nguy cơ vừa là cơ hội. Thời nay, những đứa trẻ học đủ thứ kĩ năng sinh tồn và chiến đầu ở trường, rèn luyện để sẵn sàng nếu như bị/được chọn. Những gia đình khá giả thuê cả những chuyên gia để dạy con họ đủ loại võ thuật. Những người đến từ các gia tộc Thức Tỉnh thậm chí còn có được truyền thừa, họ sở hữu Kí Ức cùng với Tiếng Vang từ lần đầu tiên đến Thế Giới Ảo Mộng.

Nói tóm lại, càng giàu có thì cơ hội sống sót và trở thành người Thức Tỉnh càng cao.

Còn đối với Sunny, một thằng nhóc không có gia đình, cả ngày lục thùng rác kiếm thức ăn, thì bị Ma Pháp chọn trúng chẳng mang lại cơ hội gì cả. Đây chẳng khác án tử hình là bao.

Vài phút sau, Sunny ngáp một cái thật to trong khi vài người cảnh sát đang bận bịu trói cậu lại. Cậu bị trói lại trên một cái ghế cồng kềnh, nhìn như giường bệnh viện kết hợp với dụng cụ tra tấn. Căn phòng họ đang ở nằm dưới tầng hầm của đồn cảnh sát, với những lớp tường cường lực dày cọm cùng với một cánh cửa hầm hố như két sắt. Những người cảnh sát lúc này đang đứng sát vách tường, cầm trên tay những khẩu súng tự động, gương mặt từng người đều như đưa đám.

Nói thật thì Sunny cũng không hơi đâu mà quan tâm đến họ. Thứ duy nhất mà cậu có thể nghĩ về là cơn buồn ngủ này.

Bỗng nhiên, cánh cổng két sắt được mở ra, một người cảnh sát tóc bạc bước vào. Một khuôn mặt già dặn và ánh mắt nghiêm khắc, có thể nhìn ra ông là một người đã phải trải qua nhiều thứ tồi tệ trong đời mình. Sau khi kiểm tra những trói buộc quanh Sunny, vị cảnh sát lớn tuổi liếc qua cái đồng hồ của mình rồi hỏi Sunny:

"Tên cậu là gì hả nhóc?"

Sunny chớp mắt vài lần, cố tập trung, rồi hơi cựa quậy.

"Sunless (Không Mặt Trời)"

Vị cảnh sát hơi nhíu mày.

"Sunless? Tên lạ nhỉ."

Sunny cố nhún vai, nhưng cơ thể cậu không hề nhúc nhích.

"Có lạ lắm không? Ít nhất thì tôi có một cái tên. Ở ngoài khu đô thị, nhiều người còn không có tên nữa."

Sau khi ngáp một cái, cậu nói tiếp:

"Tôi sinh vào ngày nhật thực. Còn mẹ tôi thì có một tâm hồn thơ văn, vậy đó."

Nguyên nhân cái tên kì cục của cậu là vậy, còn em gái cậu thì tên là Rain (Mưa)... ít nhất đó là cái tên của con bé lúc nó còn sống với họ. Nhưng nói thật thì cậu cũng không biết tên cậu là do mẹ cậu đam mê văn chương hay là do lười nữa.

Vị cảnh sát khàn giọng.

"Có cần tôi liên lạc với gia đình cậu không?"

Sunny lắc đầu.

"Không có gia đình. Không cần."

Trong một chốc, vẻ mặt của người cảnh sát ảm đạm đi. Rồi ông chuyển sang nghiêm túc.

"Được rồi Sunless. Cậu còn thức được bao lâu nữa?"

"Ờ thì...không lâu."

Ông ta thở dài.

"Vậy chúng ta sẽ không có thời gian cho toàn bộ quy trình. Cố thức và nghe cẩn thận lời tôi nói. Được chứ?"

Không đợi nghe trả lời, ông nói tiếp:

"Cậu biết bao nhiêu về Ma Pháp Ác Mộng?"

Sunny nhìn về phía ông ta hơi mơ hồ.

"Thì như thứ người ta biết thôi. Ai mà không biết về Ma Pháp chứ?"

"Ý tôi không phải là những thứ tào lao mà họ chiếu trên phim ảnh hay là truyền thông. Ý tôi là cậu biết gì về nó?"

Một câu hỏi khó mà trả lời.

"Thì tôi sẽ bị đưa đến Thế Giới Ảo Mộng, giết vài con quái vật để hoàn thành Ác Mộng Đầu Tiên, nhận ma pháp rồi trở thành Người Thức Tỉnh?"

Vị cảnh sát lớn tuổi lắc đầu.

"Nghe cho kỹ. Một khi cậu ngủ, cậu sẽ được đưa đến Ác Mộng Đầu Tiên. Ác Mộng là những thử thách được Ma Pháp tạo ra. Khi đến đó, cậu đúng là sẽ gặp quái vật, nhưng cậu cũng sẽ gặp người khác. Nhớ kỹ: họ không phải thực. Chỉ là những ảo giác được tạo ra để thử thách cậu thôi."

"Sao ông biết?"

Ông ta nhìn chằm chằm về phía cậu.

"Ý tôi là, không ai hiểu bản chất Ma Pháp hay cách nó hoạt động, đúng không? Vậy sao ông biết những người đó là không phải thực?"

"Có lẽ cậu sẽ phải giết họ. Nên tôi khuyên cậu tốt nhất nên xem họ là ảo giác đi."

"Ồ."

Chờ khoảng một giây, vị cảnh sát gật đầu rồi tiếp tục.

"Rất nhiều thứ trong Ác Mộng Đầu Tiên phụ thuộc vào may mắn. Thường thì, nó sẽ không khó quá đáng. Ít nhất thì trường hợp mà cậu phải gặp, những món đồ mà cậu sẽ có để dùng và những sinh vật mà cậu phải đánh bại đều sẽ nằm trong phạm vi khả năng cậu. Dù sao thì mục đích của Ma Pháp là lập thử thách, chứ không phải để xử tử. Cậu sẽ bị bất lợi vì... thì... hoàn cảnh của cậu. Nhưng trẻ ở ngoại ô đều rất cứng cỏi. Đừng có bỏ cuộc."

"Ừm"

Sunny cảm thấy càng ngày càng buồn ngủ. Chỉ việc đối thoại cũng đã trở nên khó hơn.

"Còn về ma pháp... đúng là cậu sẽ nhận được sức mạnh đó nếu như cậu sống sót đến hết Ác Mộng. Nhưng sức mạnh đó là gì thì sẽ tùy thuộc vào năng khiếu cũng như hành động của cậu trong thử thách. Nhưng ngay từ đầu cậu cũng sẽ nhận được một chút sức mạnh..."

Giọng nói của ông cảnh sát nghe xa dần. Mí mắt Sunny nặng đến nỗi chỉ mở mắt cũng khiến cậu mệt mỏi.

"Nhớ kĩ: Một khi vào Ác Mộng việc đầu tiên cậu phải làm là kiểm tra Thuộc Tính và Phân Loại. Nếu cậu là Phân Loại nghiêng về chiến đấu, như là Kiếm Sĩ hay Cung Thủ, thì cậu sẽ dễ thở hơn. Nếu như cậu có thêm Thuộc Tính gì đó tăng thể chất, thì sẽ càng dễ hơn nữa. Phân Loại Chiến Đấu là thường thấy nhất, nên khả năng cậu nhận được nó là khá cao."

Căn phòng dần trở nên tối hơn.

"Nếu cậu không may có Phân Loại không liên quan đến chiến đấu, đừng bi quan. Pháp Sư hay những phân loại khác đều hữu dụng theo cách của họ, cậu chỉ phải dùng đầu óc để tận dụng nó. Không có Phân Loại nào là vô dụng cả. Ờ thì, gần như là không có. Nên hãy cố hết sức để sinh tồn."

"Nếu sống sót cậu sẽ nửa bước trở thành một người Thức Tỉnh. Nhưng nếu chết, cậu sẽ biến thành một cánh cổng cho một con Sinh Vật Ác Mộng xuất hiện ở thế giới này. Và tôi và đồng nghiệp sẽ phải xử lý. Nên...xin cậu đừng chết, Sunless."

Đã mơ màng chìm vào giấc ngủ, Sunny cảm thấy hơi cảm động với lời đó của ông cảnh sát.

"Ít nhất thì đừng chết ngay lập tức. Người Thức Tỉnh gần đây nhất cách đây vài tiếng đồng hồ, nên chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu có thể kéo dài để chúng tôi không phải chiến đấu với con quái vật kia..."

'Sao cơ?'

Với ý nghĩ cuối cùng đó, Sunny chìm vào giấc ngủ.

Rồi, trong bóng tối, một giọng nói thân thuộc nhẹ nhàng vang lên:

[Khát Khao Giả! Chào mừng đến Ma Pháp Ác Mộng. Hãy chuẩn bị cho Thử Thách Đầu Tiên...]