Chương 888: Biến Mất
Sau khi dọn dẹp Cổng bất ngờ kia, mọi thứ yên ổn trở lại bên trong những bức tường của LO49. Trong vài ngày kế tiếp, Sunny và binh lính của cậu không có quá nhiều thứ để làm ngoài nghỉ ngơi, duy trì cảnh giác...và quan trọng nhất, thức.
Việc đó hóa ra là khó đến ngạc nhiên cho Sunny. Là một người Vượt Bậc, cậu đáng lẽ không có vấn đề gì với việc giữ bản thân thức trong vài tuần. Nhưng mà, vì tổn thương mà linh hồn phải chịu, cậu cảm thấy yếu ớt và thiếu sức lực đến kì lạ.
Nhiều phút và nhiều giờ trôi qua trong sự chậm chạp đau đớn, nhưng mà sự kiệt sức về tinh thần của cậu vẫn không có vẻ giảm đi theo thời gian. Thay vì vậy, nó chỉ càng lớn lên, bị làm nghiêm trọng hơn bởi áp lực quỷ quyệt từ Kêu Gọi.
Đương nhiên, những vết thương linh hồn không phải là vĩnh viễn. Chúng tự nhiên lành lại theo thời gian, và vết thương cụ thể này thậm chí còn không phải cái tệ nhất mà Sunny từng chịu. Cả cái bóng kiêu ngạo cũng đang trên đường khôi phục hoàn toàn. Những cái bóng còn lại cứ lo lắng gần nó, nhưng mà tên kiêu ngạo giả vờ không quan tâm.
Nhưng mà bí mật thì thằng này có vẻ đang tận hưởng mọi sự chú ý đó.
'Đừng ngủ, đừng ngủ, đừng ngủ...'
Trên bức tường nhìn ra biển hắc ám, Sunny đè trán lên gờ tường, rồi nhè nhẹ gõ đầu vào nó vài lần.
'A, thật là khó chịu.'
Không có gì hữu dụng cho cậu làm trong viện nghiên cứu, chỉ càng khiến cảm giác buồn chán nguy hiểm này thêm nghiêm trọng. Họ bị ngắt khỏi mạng lưới, có nghĩa là cậu cũng không thể truy cập những thứ giải trí hay là nhận tin nhắn từ Rain. Họ không thể đi đến thế giới Mộng Ảo, khiến sự biệt lập chán chường này là hoàn toàn.
Đương nhiên, cậu có thể đắm mình vào đủ loại việc làm thú vị. Sunny có thể tiếp tục thí nghiệm với dệt, hay là có cuộc nói chuyện thú vị với Giáo sư Obel...cậu có thể đi xem thử Luster và Kim đã tiến bộ cỡ nào sau khi bão hòa tâm của họ...
Nhưng mà toàn bộ đều yêu cầu sự tập trung tinh thần, thứ mà sẽ khiến cậu mệt mỏi hơn.
Con thuyền chết tiệt kia đúng là không thể đến sớm hơn mà...
Trong lúc cậu tiếc hận suy tư về tình hình, một bóng người lẻ loi leo lên tường và đến gần cậu. Đó là Beth, người mà có vẻ tìm kiếm Sunny, vì lý do gì đó. Cô đang mặc một bộ parka dài trên bộ áo thí nghiệm thông thường.
Cậu ảm đạm nhìn cô, và hỏi:
"Gì?"
Cô ta nhìn cậu trừng trừng.
""Gì" là gì chứ? Tôi không được phép nhìn biển sao?"
Sunny nhìn cô ta vài giây, rồi quay đi.
"Cứ tự nhiên."
Cô gái trẻ giữ im lặng một lúc. Sau khoảng một hai phút yên lặng, cô ngượng nghịu nói:
"Dù sao thì...về chuyện xảy ra lần đó...chắc là cậu không hoàn toàn vô dụng. Đối với một Bậc Thầy."
Sunny mỉm cười với khóe miệng.
"...Đây là cách cô nói cảm ơn?"
Beth cúi xuống, nhưng rồi trả lời với sự chân thành bất ngờ:
"Đúng. Ý tôi là...cảm ơn. Từ tôi và những nhà khoa học hác. Nếu không nhờ cậu...Giáo sư có lẽ đã..."
Cậu yên lặng quan sát những cơn sóng đen.
"Đừng cảm ơn tôi. Nếu tôi làm tốt việc của mình, thì chuyện đó vốn đã không xảy ra. Tôi đã cẩu thả."
Cô gái đột nhiên khịt mũi khinh thường, phá hỏng bầu không khí ủ rũ.
"Trời à! Ngầu chưa kìa. Cậu hơi tự mãn ha, Bậc Thầy Sunless?"
Sunny chỉ đơn giản mỉm cười.
"Tự nhiên là thế. Tôi không tự mãn thì ai mãn cho tôi?"
Beth thở dài.
"Dù vậy...cậu cũng là một con người. Những người Thức Tỉnh thường có vẻ quên mất điểm đó, nên đừng quá nghiêm khắc với bản thân. Cứ giữ Giáo sư còn sống. Nhiêu đó là đủ."
Cậu gật đầu.
"...Kế hoạch là vậy."
Nói xong, cô lưỡng lự vài giây, rồi để lại cậu một mình.
Sunny nhìn chằm chằm về phía xa, tưởng tượng một bóng dáng đáng gờm của con thuyền chiến xuất hiện từ đường chân trời.
'Khi rời khỏi nơi này, mình sẽ ngủ cả tuần liền. Argh, không...đừng có nghĩ về ngủ...ngủ...ngủ...'
Cậu nhăn nhó, rồi tát bản thân một cái rồi quay người lại. Đến lúc đi tìm cho bản thân một cốc cà phê thật mạnh, thật đắng...
Sáng hôm sau, không khác gì tối hôm qua, một bóng người quen thuộc lại gần Tê Giác. Sunny, người đang ngồi trên nóc của nó và đùa nghịch một tấm dán kích thích, nhìn xuống và nhướng mày.
"Verne? Có chuyện gì sao?"
Người Vượt Bậc cao ráo ngước lên và im lặng vài giây. Có những quầng thâm dưới đôi mắt bình tĩnh, mệt mỏi.
"...Đúng. Có chuyện đã xảy ra."
Sunny cau mày, đột nhiên cảm thấy bất an.
"Ừm, là gì?"
Verne thở dài.
"Một người lính của tôi đã mất tích."
Người lính mất tích đã biến mất từ một khu sinh sống ở giữa đêm. Sự vắng mặt của người này được phát hiện vào buổi sáng, khi hắn không đến nơi canh gác của mình.
Hắn là một trong một trăm người Thức Tỉnh của đồn trú địa phương, một chiến binh giàu kinh nghiệm mà đang trên đường trở thành một sĩ quan. Sự trễ nãi không phải bản tính của hắn.
Trong lúc Sunny và Verne đi về phía tòa nhà mà người lính ở, có một bầu không khí căng thẳng quanh họ. Sunny hỏi một câu hỏi rõ ràng:
"Ông đã tìm kiếm trong viện?"
Vị Bậc Thầy còn lại gật đầu.
"Rồi, mỗi khu vực mà cậu ta có thể đến. Không có dấu hiệu của cậu ta ở đâu cả."
Sunny cau mày. Người ta không tự dưng biến mất vào không khí như vậy...ừ thì, thường là không...đặc biệt là không bị ai phát hiện.
"Vậy còn những camera an ninh? Chúng có quay được gì không?"
Verne nghiến răng, rồi lắc đầu.
"Đa phần hệ thống quan sát đã ngừng hoạt động trong cơn bão tuyết. Chút ít ỏi còn lại gần như là vô dụng vì tín hiệu bị nhiễu bởi Cổng của đám Ăn Xác. Không có ghi hình nào mà có thể dùng cả."
Họ đi đến trại lính và tiếp tục đi vào phòng cá nhân của người lính mất tích, đã có vài người Thức Tỉnh đứng trước đó với những gương mặt lo lắng.
Đi vào trong, Sunny cảm giác sự bất an trở nên mạnh mẽ hơn.
Đó là vì ở đây...không có gì cả.
Không có gì trong căn phòng nhỏ này nói lên có việc gì đó đã xảy ra ở đây. Không có dấu hiệu vật lộn, không có giọt máu nào, không có mùi bất thường còn vương lại trong không khí. Thậm chí đôi mắt đặc biệt và trực giác không tự nhiên của cậu cũng không phát hiện gì khác thường.
Dù vậy, Sunny vẫn quan sát mọi chi tiết nhỏ nhặt, cả với thị giác lẫn Giác Quan Bóng. Cậu cũng cử bóng đi quét qua cơ sở...không có kết quả gì cả.
Người lính, quả thật, đã cứ vậy mà biến mất.
Sau một lúc, Sunny nhìn Verne và hỏi một câu hỏi hơi ngượng nghịu:
"Có thể nào cậu ta...đào ngũ?"
Verne trống trơn nhìn cậu chằm chằm.
"...Và đi đâu được chứ?"
Sunny gật đầu. Kể cả nếu có người mất rí và quyết định chạy khỏi viện nghiên cứu hẻo lánh này, thì không có nơi nào để họ có thể đi cả.
Còn Verne thì đã nghiến răng.
"Tôi đã hi vọng cậu có thể phát hiện gì đó mà tôi đã bỏ sót. Cậu có tìm thấy gì không?"
Sunny giữ im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, cậu mệt mỏi thở dài và lắc đầu.
"Không. Không gì cả..."