Chương 889: Không Dấu Vết

Chương 889: Không Dấu Vết

Người lính Thức Tỉnh kia đơn giản là đã biến mất. Cả viện nghiên cứu được kiểm tra, cả bởi những binh lính của nơi này lẫn những cái bóng của Sunny, nhưng mà không tìm thấy dấu vết gì từ hắn cả. Verne thậm chí còn làm ra quyết định tháo niêm phong đài quan sát mái vòm cũ. Nhưng mà, ở đó không có gì ngoài những thiết bị cũ kĩ, bóng tối và bụi bặm.

Sunny sau đó cho những cái bóng của mình đi dò xét đồng bằng bên ngoài pháo đài, hi vọng tìm thấy một manh mối. Nhưng không có.

Một cảm giác bất an và đè nén lan tỏa ra khắp pháo đài cô lập.

Trong lúc nhiều người gom lại với nhau để giải tỏa sự căng thẳng đó, Sunny, Verne và Giáo sư Obel họp lại ở trung tâm an ninh để có một cuộc thảo luận khẩn cấp. Nhưng mà, không ai trong số họ có vẻ muốn lên tiếng trước.

Họ đơn giản là không có gì để nói.

Cuối cùng, Sunny xoa mặt và thở dài.

"Ừ thì, chỉ có ba khả năng thôi đúng không?"

Verne âm u nhìn cậu.

"Và chúng là?"

Sunny chần chừ một giây.

"Đầu tiên...cậu ta thật sự đã đào ngũ."

Bậc Thầy nghiêm nghị đơn giản lắc đầu. Không có sự thù địch hay phòng vệ gì trong động tác này, vì Verne không phải loại thủ lĩnh mà cảm thấy tự ti về người của mình hay bản thân. Ông ta không có cái lòng tự tôn dễ vỡ đến mức cảm thấy xúc phạm bởi lời nói đó.

"Đó là không có khả năng. Tôi biết người Thức Tỉnh này rất rõ. Cậu ta...là một người rất kiên cường."

Sunny tiếp tục với một cú nhún vai.

"Dù vậy, đó vẫn là khả năng tốt nhất. Hai khả năng còn lại thì rắc rối hơn rất nhiều."

Lông mày cậu mệt mỏi nhíu lại.

"Khả năng thứ hai là cậu ta đã bị giết vì lý do gì đó, bởi một người khác ở LO49. Kẻ giết người này sau đó đã hủy đi cái xác và xóa bỏ mọi dấu vết từ lúc gây án. Một người thường không dễ dàng giết một người Thức Tỉnh, tình nghi lớn nhất sẽ một trong những người của ông, Verne."

Giáo sư Obel thở dài nặng nề.

"Chắc chắn, cậu không cho rằng những người lính quả cảm này..."

Sunny nhìn ông ta với biểu hiện ảm đạm.

"Tôi chỉ đang nêu ra những khả năng có thể xảy ra. Nhưng mà, đừng nhầm lẫn. Người Thức Tỉnh như chúng tôi luôn luôn cách việc biến thành quái vật chỉ một bước. Với áp lực mà nhũng người ở Nam Cực phải chịu...nhiều người rồi sẽ vỡ tan. Dù sao đi nữa, chúng ta nên chú ý đến những người Thức Tỉnh mà có Phân Loại phù hợp cho việc loại bỏ những chứng cự phạm tội. Verne, ông hiểu những binh lính của ông tốt nhất, nên việc này sẽ thuộc về ông."

Verne nhếch môi, nhưng rồi yên lặng gật đầu.

"Còn khả năng cuối cùng?"

Sunny lưỡng lự vài giây.

"Có thể có một Sinh Vật Ác Mộng lẻn vào viện nghiên cứu và giờ đang ẩn nấp đâu đó bên trong những bức tường này. Cân nhắc đến việc chúng ta không thể tìm thấy dấu vết nào cả..nó hoặc rất mạnh mẽ, hoặc rất lảng tránh, hoặc là cả hai. Vì tôi là người do thám tốt nhất trong số chúng ta, điều tra khả năng này sẽ là việc của tôi."

Verne giữ yên lặng một lúc, rồi ủ rũ nói:

"Đó là một kế hoạch. Nhưng mà, chuyện gì xảy ra nếu cả hai chúng ta đều không phát hiện gì?"

Sunny nhìn ông ta, mắt cậu đầy sự hắc ám.

"Vậy thì chúng ta chỉ cần chờ đến khi Ariadne đến và hi vọng không ai khác biến mất. Dựa vào liên lạc cuối cùng mà chúng ta nhận được từ bên ngoài, thì nó sẽ đến đây sớm nhất là bốn ngày, và trễ nhất là mười một ngày. Chắc chắn chúng ta có thể cầm cự đến lúc đó."

Trong lúc nói chuyện, âm thanh kiên trì của Kêu Gọi cứ cào cấu, đè ép, thẩm thấu vào tâm trí cậu.

Verne nhắm mắt trong một giây.

"Vậy thì, chúng ta sẽ làm vậy."

Verne bắt đầu điều tra những binh lính của bản thân, còn Sunny thì leo trở lại trên Tê Giác và cử những cái bóng đi dò xét LO49 lần thứ ba trong ngày hôm nay. Cậu có ít hi vọng có thể tìm thấy gì, nhưng ý nghĩ có một thứ kinh dị khó nắm bắt nào đó ẩn nấp bên trong pháo đài, chờ đợi bắt lấy nạn nhân tiếp theo, khiến cậu không thể ngồi không.

Ít nhất cậu phải làm gì đó vào lúc này.

Những người bị kẹt trong viện vốn đã căng thẳng và kiệt sức, nhưng với mối đe dọa mới, không rõ này, thì tâm trạng mọi người càng trở nên ảm đạm và bất ổn hơn nữa. Đa số vẫn ổn, hiện tại là vậy, vì hi vọng Ariadne sẽ sớm đến.

Sunny biết rất rõ về hi vọng và tầm quan trọng của nó trong những tình huống như này.

Trong lúc cuộc tìm kiếm tiếp diễn, giao thức an toàn mới được đưa vào hoạt động ngay lập tức. Những người bình thường bị cấm ở một mình, và một hế thống trách nhiệm lẫn nhau được thiết lập để ngăn ngừa có ai đột ngột rơi vào Ác Mộng Đầu Tiên. Những khu sinh sống được trang bị thêm cảm ứng và khóa báo động, những người Thức Tỉnh được cung cấp những chất kích thích mạnh để giữ tỉnh táo, và vân vân.

Nhiều binh lính bị kéo khỏi tường để tăng cường việc tuần tra bên trong và đảm bảo mọi người tuân thủ quy tắc.

Không có những luật lệ có sẵn cho cách giải quyết một khủng hoảng như này, vì Chuỗi Ác Mộng đã thay đổi quy luật của trò chơi. Cắt khỏi Chỉ Huy Quân Đội, Verne bắt buộc phải tự nghĩ ra những biện pháp tăng cường. May mắn là Giáo sư Obel có thể giúp đỡ. Ông lão vẫn còn nhớ thảm họa lúc Ma Pháp vừa xuất hiện, và cách Thế Hệ Đầu Tiên đã giải quyết những vấn đề tương tự.

Biệt lập khỏi thế giới bên ngoài và bị bao vây ởi không rõ số lượng Cổng, LO49 đang cầm cự hết sức có thể.

Nhưng mà liệu có đủ? Sunny không biết.

'Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt...'

Khiến cậu tức tối, Sunny lại không tìm được bất cứ chứng cứ gì cho thấy một Sinh Vật Ác Mộng không rõ đang ẩn nấp ở đâu đó trong nơi này. Những cái bóng của cậu đã dò xét từng ngóc ngách của pháo đài, cả trên lẫn dưới đất, cũng như nhiều cây số của đồng bằng phủ tuyết bên ngoài bức tường của nơi này. Nhưng mà đều không có kết quả gì.

Hoặc là sinh vật kia quá khôn ngoan, sở hữu năng lực thật sự đáng sợ, hoặc đơn giản là không tồn tại.

Verne cũng đã không thể phát hiện gì.

Đến một lúc, Sunny thấy bản thân đang quan sát điểm mà tổ đội cậu đội quân của LO49 đã đánh bại đám Ăn Xác. Hai cái bóng của cậu đang dò xét quanh chiến trường, một cái quan sát Cổng ở xa, và một cái thì trông chừng Giáo sư Obel.

'...Có lẽ người lính kia thật sự đã bỏ chạy. Mình đã tìm kiếm mọi nơi. Không có một dấu hiệu, của bất cứ thứ gì.'

Cậu đã gần như chuẩn bị tin tưởng giả thuyết đó.

Vào lúc này một bóng người cao đến gần Tê Giác. sunny rùng mình trong cơn lạnh và đi đến mép của nóc APC. Cậu nhìn xuống phía Verne, cảm giác một sự deja vu. Tim cậu đột nhiên chùng xuống.

"Chuyện gì xảy ra?"

Verne nhìn cậu chăm chú với biểu hiện lờ mờ. Vài giây dài trôi qua, ông ta mở miệng và nói bằng giọng bằng phẳng:

"...Ba người nữa đã biến mất."