Chương 887: Quyết Định Sai Lầm

Chương 887: Quyết Định Sai Lầm

Chỉ mất Sunny không đến một giây để hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Một trong những nhà khoa học bên trong hầm trú ẩn đã ngủ gật...trong giấc ngủ đó, người này đã bị kéo vào Ác Mộng Đầu Tiên.

Và chết.

Có lẽ thử thách của Ma Pháp là đặc biệt khắc nghiệt, hoặc có lẽ nhà khoa học kia là đặc biệt yếu ớt. Có lẽ may mắn đơn giản không nằm ở phía họ. Cuối cùng thì cũng có gì khác biệt.

Điểm quan trọng duy nhất là Hạt Giống Ác Mộng trong linh hồn họ nở rộ, và một sinh vật chết chóc vừa được giải phóng đến thế giới thức tỉnh.

Máu đỏ thắm trên bộ áo khoác trắng. Một hình dạng ghê tởm mà trông như sự kết hợp kinh khủng giữa một con người và một quái vật ma nơ canh làm từ da thịt. Những tiếng hét sợ hãi, những ánh mắt đầy hoảng hốt. Mặc dù Sinh Vật Ác Mộng chỉ vừa mới được sinh ra, nó đã bắt đầu tung ra sự điên cuồng đầy sát ý đến những thường dân không khả năng tự vệ trong hầm trú ẩn.

Mọi người đều phản ứng chậm - hệ thống phòng ngự tự động, những lính canh gác ở trong hầm trú ẩn...kể cả bản thân Sunny.

Mặc dù cậu đã chìm vào bóng tối, cậu biết rằng khoảnh khắc ngắn ngủi mà mất cậu di chuyển qua khoảng cách rộng lớn giữa chiến trường đẫm máu đến hầm trú ẩn có thể là khác biệt giữa sống và chết đối với Giáo sư Obel.

Triệu hồi Thánh là một sự việc nhanh chóng, nhưng nó, cũng cần một hai giây để hoàn thành.

Nên, cậu lựa chọn biện pháp ngay tức thời nhất...dùng Hiện Thân Bóng Tối, cậu ra lệnh cho cái bóng mà đã trông chừng nhà khoa học già trở thành dạng vật chất và chống lại Sinh Vật Ác Mộng điên cuồng kia.

Gần như ngay lập tức, một cơn đau điếng xuyên thấu tồn tại cậu. Cái bóng đã chịu tổn thương, có nghĩa là linh hồn cậu cũng vậy.

...Cho dù Sunny đã chịu đựng những đòn tấn công linh hồn bao nhiêu lần, thì cơn đau đớn từ chúng vẫn luôn là một cú sốc.

Một nhịp tim sau đó, cậu lăn ra khỏi bóng tối làm tổ trong góc tường của hầm trú và nhìn quanh, cố đánh giá tình hình bất chấp cơn đau.

Chỉ mới vài giây trôi qua kể từ khi nhà khoa học xấu số bị biến thành sinh vật ghê tởm. Dù vậy, vài người mà đã ở gần nơi con quái vật xuất hiện đã chết. Có vài chi bị cắt rời nằm trên sàn nhà mà đã trơn trượt vì máu.

Bản thân sinh vật thì đang lao về phía nhóm dân thường hoảng hốt, trong số đó là Giáo sư và Beth đều đang choáng váng. Cô gái trẻ cố gắng dùng thân thể bản thân che chắn lấy ông lão, nhưng mà vô dụng, sinh vật kia sẽ không hề chậm lại chút nào bởi xác thịt yếu ớt của cô. Những tiếng hét kinh hãi tràn ngập không khí...

Nhưng mà, sinh vật có vẻ bị kẹt tại chỗ.

Đó là vì cái bóng kiêu ngạo mà đứng giữa con quái vật và nhà khoa học, đang đẩy nó ra sau bằng một tay. Tay còn lại thì quấn quanh một cái lưỡi hái xương mà đã đâm vào bên hông cái bóng, ngăn không cho nó cắt vào sâu hơn nữa.

Không như bản thân Sunny, cái bóng không hề cho thấy dấu hiệu là đang bị đau đớn...ừ thì, đương nhiên! Tên khốn kiêu ngạo kia hoàn toàn không muốn phá vỡ hình tượng chỉ vì một việc nhỏ nhoi và không đáng kể như là bị xiên que bởi lưỡi kiếm của một Sinh Vật Ác Mộng. Hơn thế nữa, nó sẽ không bao giờ chịu sỉ nhục như là thể hiện sự yếu ớt hay khó chịu trước những kẻ kém hơn nó.

...Và đó thì sẽ bao gồm mọi người. Tất cả mọi thứ ở hai thế giới, tự nhiên, đều là kém hơn nó.

'Cái thằng này...'

Ngay lúc đó, cái bóng kiêu ngạo giơ lên một chân và đá vào bụng sinh vật, khiến nó loạng choạng ra sau. Rồi, nó biến mất, biến lại thành một cái bóng đen trên sàn. Công việc của nó đã xong.

Nhảy qua cơ thể của một nhà khoa học đã chết, Sunny vụt qua hầm trú và tấn công Sinh Vật Ác Mộng trước khi nó lấy lại thăng bằng. Tội Lỗi An Ủi chém xuyên sinh vật mà gần như không gặp phải cản trở, và rồi, thứ biến dị ghê gớm kia yên lặng ngã xuống đất.

Chỉ vào lúc này thì những người lính gác mới kịp giơ lên những khẩu súng của họ, và những cỗ súng máy tự động trên tường mới kịp sống dậy, vung về phía sinh vật bị chém đứt.

Sunny đã nhanh hơn toàn bộ họ.

[Bạn đã giết một Quái Vật Thức Tỉnh, Sát Thủ Xương.]

Nhưng dù vậy...dù vậy...

Đứng trên cái xác sinh vật, Sunny cau mày, biểu hiện tăm tối hiện lên mặt cậu.

Cậu đã bỏ sót nó. Cậu đã bị phân tâm, và mất đi sự tỉnh táo với mọi thứ mà đang xảy ra quanh mình.

Đó là không giống như Sunny.

'Làm sao có thể xảy ra chứ?'

Cậu đã trông chừng Giáo sư kể cả khi chiến đấu với Kẻ Ăn Vô Vàn, nhưng rồi, ở một lúc nào đó...sự chú ý của cậu đã bị kéo về một nơi khác.

Liệu đó là vì Kêu Gọi? Là vì Tội Lỗi An Ủi? Hay đơn giản là vì sự kiệt sức tích lũy từ việc phải chiến đấu hết trận chiến căng thẳng này đến trận chiến căng thẳng khác? Một sự kết hợp của toàn bộ nguyên nhân đó?

Dù sao đi nữa, Sunny không hề vui vẻ với bản thân. Cơn đau vương lại trên linh hồn bị thương là một gợi nhớ cho sự thất bại của cậu. Cậu đã giết một Ác Ma Đồi Bại và chiến thắng trận chiến, nhưng suýt thất bại nhiệm vụ. Vô số người suýt nữa đã chết.

Nghiệt ngã thở dài, Sunny hủy đi thanh kiếm phỉ thúy và mũ giáp của Xích Bất Tử, để lộ gương mặt tái nhợt và mái tóc mà đã đẫm mồ hôi. Rồi, cậu nhìn quanh lần nữa, đếm số người đã mất và quan sát biểu hiện sợ hãi trên mặt những người còn sống.

'Sáu nạn nhân, chỉ trong vài giây. Đã có thể tồi tệ hơn rất, rất nhiều."

Bất chấp kết luận này, cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy kinh hoàng bởi cảnh tượng ghê gớm của những cái xác rời rạc nằm trên sàn. Vận may thối nát, để có một con Quái Vật Thức Tỉnh xuất hiện vì một cơn Ác Mộng Đầu Tiên thất bại.

"B-bậc Thầy Sunless! Ngài ở đây!"

Một trong những người lính gọi cậu, vẫn còn nhắm về phía sinh vật không nhúc nhích.

Sunny chậm rãi thở ra, rồi nhìn Giáo sư Obel, đảm bảo ông ta vẫn ổn. Beth vẫn còn che chở ông ta, vẫn chưa nhận ra mối đe dọa đã bị xử lý.

"...Ừ. Cậu có thể hạ vũ khí. Nó chết rồi."

Cậu chần chừ một giây, rồi nói với đám đông sợ hãi:

"Có người thất bại Ác Mộng ĐẦu Tiên, vậy nên...nhưng mà giờ thì kết thúc rồi. Trận chiến trên lầu cũng đã kết thúc. Chúng ta đã thắng. Mọi người đều an toàn rồi."

'...Hiện tại.'

Đương nhiên, cậu không nói ra phần cuối đó. Thay vì vậy, Sunny nhìn chăm chú những cái xác lần nữa và nghiến răng. Đây là lần đầu tiên mà chiến thắng lợi cảm giác đắng chát như vậy. Thật ra thì bất chấp việc đã giết một trong những kẻ địch mạnh mẽ nhất đến giờ, Sunny lại không hề cảm thấy bản thân có chiến thắng gì cả.

Mọi thứ đang trở nên tồi tệ hơn theo từng ngày.

Một tuần...hai tuần...

Bao nhiêu người sẽ chết trước khi Ariadne đến để mang họ rời đi??

Đứng trong vũng máu với hàng trăm thường dân nhìn cậu với sự biết ơn và nhẹ nhõm. Sunny không có câu trả lời.