Chương 886: Dọn Dẹp
Mặc dù những người Thức Tỉnh vẫn đang chiến đấu với tàn dư của bầy Ăn Xác, trận chiến cơ bản thì là đã kết thúc.
Hộ Vệ Cổng đã chết, và Verne đã xử lý xong sinh vật Đồi Bại còn lại với sự giúp đỡ của Kim. Belle, Dorn, và Samara đã săn những sinh vật Ngã nguy hiểm nhất trong lúc đội quân địa phương tiêu diệt đám còn lại. Đến hiện tại, chỉ còn lại những Sinh Vật Ác Mộng yếu nhất.
Đương nhiên là chúng vẫn có khả năng gây chết chóc, nhưng mà đám Ăn Xác không có vẻ quá nguy hiểm trừ khi chúng đã lớn tuổi và cắn nuốt thật nhiều kẻ địch mạnh mẽ. Những con kém hơn thậm chí đã chịu thua bản năng dã thú của chúng và bị phân tâm khỏi trận chiến, quên mất mọi thứ và cắn vào da thịt của những đồng loại đã ngã xuống của nó.
Với chúng, thế giới nào cũng là thế giới ích kỷ cả.
Sunny săn bắt ở chiến trường một lúc, tìm kiếm những sinh vật Ngã với hi vọng kiếm một hai mảnh bóng. Tiếc là, có vẻ như không còn con nào cả. Những người bảo vệ còn lại của LO49 đã rất kĩ lưỡng. Cuối cùng, cậu từ bỏ và hỗ trợ những binh lính trong việc dọn dẹp kẻ địch còn sót lại.
Việc sau đó là nhanh chóng, nhưng buồn tẻ. Họ nhanh chóng quét dọn chiền trường, nơi mặt đất đẫm máu và đầy những cái xác ghê tởm, tàn sát đám Ăn Xác cuối cùng.
Đến một lúc, Sunny thấy bản thân trở lại gần xác con Ác Ma Đồi Bại mà cậu đã đánh bại. Vì không còn nhiều việc để làm, cậu quyết định đào ra mảnh hồn từ cái xác to đùng của nó. Với chúng, cả Luster lẫn Kim có lẽ sẽ có thể hoàn toàn bão hòa tâm của họ, và mang sức mạnh tổ đội đến mức tối ưu.
Những thành viên khác thì từ đã bão hòa, hai người họ là cuối cùng. Dù vậy, ngay cả họ thì cũng đã gần lắm rồi.
Đi về phía tên khổng lồ đã chết với ánh mắt lóe lên vẻ tham lam, Sunny vô tình nghe thấy những giọng nói khẽ của những người Thức Tỉnh của đội đồn trú.
"Thần thánh...nhìn con quái vật kia kìa."
"Chết tiệt. Đương nhiên tôi từng nghe lời đồn, nhưng mà tận mắt nhìn thấy thì vẫn. Hắn thật sự tự mình xông đến con Ác Ma Đồi Bại."
"Ừ, đúng là đáng sợ. Tôi không thấy quá nhiều, nhưng mà trận chiến giữa họ chắc chúng là khủng khiếp. Một phần ba bầy đã bị tiêu diệt chỉ vì vướng vào giữa trận chiến của hai kẻ đó, tin nổi không chứ?"
"...Đúng là có nguyên nhân mà người ta gọi hắn là Ác Quỷ."
Che giấu một nụ cười nhỏ, Sunny bước đến gần hơn cái xác của Kẻ Ăn Vô Vàn và giơ lên Tội Lỗi An Ủi, định cắt xuyên tấm xương ngay trên ngực nó. Nhưng rồi, cậu hơi nghiêng đầu.
Có một âm thanh kì lạ đến từ phía bên kia cái xác khổng lồ.
"Nòm nòm...rắc...măm măm...ực..."
Cau mày, cậu yên lặng nhảy lên cái xác và nhìn xuống.
Ở đó, một con Ăn Xác bé tí đang tham lam cắn vào da thịt cứng cáp của con ác ma đã chết. Sinh vật đáng thương hại kia trông như một con quỷ nhỏ đói khát mà chỉ cao đến đầu gối Sunny. Nhưng cái mồm nó thì đầy những răng tam giác nhọn hoắc, những thứ mà đang làm tốt đến ngạc nhiên trong việc xé vào xác sinh vật Đồi Bại.
'Hờ. Đúng là trong số những Sinh Vật Ác Mộng cũng phải có con là bé nhỏ nhất trong lứa ha.'
Trong lúc Sunny quan sát, con quỷ nhỏ xé ra một miếng thịt đẫm máu với răng nó, ngẩng đầu lên, và nuốt một tảng thịt từ thống lĩnh cũ của nó với tiếng gừ gừ háo hức.
...Đó là khi sinh vật nhỏ bé kia phát hiện tên nhân loại đang nhìn nó từ phía trên.
Có lẽ là vì pháp thuật [Điềm Sợ Hãi] của Tội Lỗi An Ủi, hoặc có lẽ là vì sinh vật non nớt này có đủ não để cảm nhận sự kinh hoảng trước một vật săn mồi siêu việt nó, mắt nó mở rộng trong sợ hãi.
Con Ăn Xác bé tí đứng hình trong một giây...
Rồi, nó réo lên và bỏ chạy khỏi xác của Kẻ Ăn Vô Vàn, cố trốn thoát.
Sunny chớp mắt.
'Ừ thì, vụ này là mới.'
Vì không muốn lãng phí tinh túy cho Hiện Thân Bóng Tối, cậu chỉ đơn giản triệu hồi Gai Rình Mồi. Đến khi cây kunai nặng nề hiện ra trong tay cậu, thì sinh vật bé nhỏ tà ác kia đã chạy xa.
Không quá bận tâm, Sunny nhắm và ném cây kunai bay đi. Con Ăn Xác chỉ cách cái chết một tích tắc, nhưng mà vào khoảnh khắc cuối cùng, nó trượt chân và ngã xuống đáng thương hại. Kết quả là cây kunai chỉ cắt đi hai ngón tay của nó.
Sunny cau mày và kéo sợi dây vô hình, gọi Gai Rình Mồi trở lại để ném nó lần nữa. Lần này, cậu sẽ không trượt...
Đè nén tiếng thì thầm từ Tội Lỗi An Ủi và sức kéo của Kêu Gọi, cậu đuổi đi mọi ý nghĩ khác và chỉ tập trung vào bóng người bé tí của con quỷ nhỏ đang bỏ chạy.
Vào lúc đó, có người nói bằng giọng ghét bỏ lạnh lùng:
"Ngu ngốc."
Sunny giật mình và nhìn quanh.
'Hử? Ai nói đó?'
Mặc dù giọng nói quen thuộc nghe như thể đến từ đâu đó rất gần, không có ai ở quanh cậu cả.
Nghĩ lại thì...Sunny biết rất rõ giọng nói đó. Đó là giọng của chính cậu.
Bối rối, cậu dùng Gai Rình Mồi gãi gãi đầu.
'Là một ý nghĩ xâm phạm?'
Bởi vì sự phân tâm đột nhiên đó, con Ăn Xác bị thương đã chạy xa hơn nữa.
...Nhưng mà quan trọng hơn là sự tập trung của Sunny đã bị phá vỡ. Toàn bộ thông tin mà cậu bỏ qua để có một cú ném tốt tràn vào tâm trí cậu.
Mắt cậu trợn to.
'Giáo sư!'
Sunny giật mình và quay người lại, nhìn chăm chú về phía viện nghiên cứu.
Ở đó, sâu bên dưới một tòa nhà, có khoảng một trăm dân thường đang tự khóa bản thân trong một hầm trú được củng cố nặng nề, lo lắng chờ đợi những người lính trở lại và thông báo đã an toàn để có thể ra ngoài.
Giáo sư Obel và trợ lý của ông, Beth, cũng trong số đó.
Có một người khác ở trong hầm trú ẩn...một người mà đã ngồi yên lặng trong một góc tối.
Đã ngủ gật...
Đến vài giây trước.
'Không, không, không...'
Sunny nhảy khỏi cái xác con Ác Ma và chìm vào bóng tối, bước xuyên qua nó để xuất hiện ở hầm trú.
Nhưng mà, cậu biết bản thân sẽ không thể đến đó kịp lúc.
Vài giây là quá đủ để thứ tệ nhất xảy ra.
...Nên, cậu làm ra một quyết định nhanh gọn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà để hoàn thành bước bóng tối, một cơn đau điếng đột nhiên xuyên thấu chính sự tồn tại của cậu.