Chương 883: Xuất Kích

Chương 883: Xuất Kích

Không có quá nhiều thời gian để chuẩn bị và lên kế hoạch, vì đám Sinh Vật Ác Mộng đã chuẩn bị đến LO49 trong vòng vài phút. Những âm thanh báo động chói tai vang lên khắp viện nghiên cứu, và những ánh đèn mạnh mẽ trên những bức tường thắp lên, khiến đồng bằng phủ tuyết phía trước chìm trong ánh sáng. Những thường dân vội vàng tìm nơi ẩn nấp, còn những binh lính thì chạy đi đến những điểm phòng thủ.

Sunny và tổ đội đi theo, triệu hồi Ký Ức trong lúc bình tĩnh chuẩn bị chiến đấu. Trong lúc đi qua cơn lạnh buốt, cậu nói:

"Sau khi xử lý Sinh Vật Ác Mộng, mọi người sẽ phải thức đến khi chúng ta lên thuyền. Mọi người đều biết tình hình rồi đó. Chúng ta sẽ không ngủ ít nhất một tuần. Có lẽ hai. Nhận chất kích thích từ Quentin và kiểm tra lẫn nhau."

Những Ác Quỷ làu bàu. Họ đã thực hiện vài nhiệm vụ dài ở những khu vực mà giấc ngủ là chết người. Một tuần là khó chịu, nhưng mà vẫn làm được...nhưng hai tuần thì sẽ là một thử thách đến từ địa ngục.

'Chỉ hi vọng Ariadne sẽ đến đúng lịch.'

Mà cũng đâu phải họ có lựa chọn nào khác ngoài ngồi chờ...

Vào lúc đó, có người gọi tên Sunny.

"Này, cậu...ờ, Bậc Thầy Sunless, hay gì đó...chuyện gì đang xảy ra?"

Cậu nhìn sang bên hông và thấy Beth - trợ lý của Giáo sư Obel - run rẩy trong cái lạnh trong bộ thường phục và áo khoác trắng mỏng manh. Tóc cô gái trẻ được búi lên, như mọi khi, nhưng vài lọn tóc cứng đầu đã thành công trốn thoát và đang nhảy múa trong gió.

Gương mặt tái nhợt của cô mang theo vẻ cau mày khó chịu, nhưng cậu có thể thấy nỗi sợ hãi và cảnh giác đằng sau mặt nạ khó tánh kia.

Trong tuần qua, Sunny đã dành đa số thời gian với hoặc gần những nhà khoa học. Khi cậu rời khỏi thì một cái bóng thường ở lại trông chừng. Cậu đã nói chuyện với ông lão rất nhiều, học đủ thứ về thời đại khó khăn của Thế Hệ Đầu Tiên, thế giới trước lúc đó, và những sự hiểu biết khoa học - hay nên nói là sự thiếu sót trong đó - về Ma Pháp Ác Mộng.

Nên cậu cũng đã trở nên khá quen thuộc với Beth. Đó là tại sao cậu biết chắc chắn là cô ta đang cố ý giả vờ không nhớ nổi tên cậu.

'Thần thánh. Cô ta còn nhỏ mọn hơn cả mình.'

Trong lúc thép ảm đạm của Xích Bất Tử xuất hiện từ hư vô để ôm lấy cơ thể cậu, Sunny nhìn cô gái trẻ và mỉm cười.

"Cô nghĩ chuyện gì đang xảy ra? Có một Cổng lớn và rất nhiều Sinh Vật Ác Mộng ghê tởm trên đường đến đây. Chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý chúng. Cô trở lại bên trong, tập trung những nhà khoa học, và khóa bản thân vào một phòng an toàn. Được không?"

Cô chần chừ một giây, rồi gật đầu.

"Ừm...được."

Dứt lời, Beth quay người và chạy trở lại cửa của trung tâm nghiên cứu. Sunny lắc đầu và tiếp tục đi về phía trước. Không lâu sau đó họ đến trên bức tường phía bắc và quan sát nơi đồng bằng rộng lớn bên dưới.

Vẫn chưa có Sinh Vật Ác Mộng nào đến đây, nhưng mà đó chỉ là vấn đề thời gian. Trong lúc những tòa tháp phòng ngự rì rầm, làm nóng động cơ của chúng, Samara đặt khẩu súng trường của cô lên mép tường và nhìn xuyên qua ống ngắm.

Verne, người mà bây giờ đã mặc một bộ giáp bóng loáng, cầm một cái khiên và một cây kiếm ngắn, nhìn về phía Sunny.

"Cậu nghĩ sao?"

Sunny giữ im lặng một giây. Bóng cậu vẫn đang theo dõi đám Sinh Vật Ác Mộng, nên cậu đang quan sát chúng.

Cậu đã nói thật - đương nhiên - khi nói rằng họ gặp may. Chỉ trong Cấp Độ Ba, thì Cổng này yếu đến ngạc nhiên. Cậu thậm chí hơi bối rối bởi việc nó ảnh hưởng đến cường độ của Kêu Gọi nhiều đến vậy. Sức mạnh của làn sóng sinh vật nó mang đến là không thể so sánh với bầy côn trùng đá. Lúc đó, đội Bất Thường đã phải đối mặt cả đống sinh vật Đồi Bại.

Lần này thì chỉ có hai, và con mạnh nhất trong số đó còn chỉ là một Ác Ma nữa. Đương nhiên, từ "chỉ" khó có thể áp dụng đến một Ác Ma Đồi Bại, nhưng dù vậy...

Cuối cùng, Sunny lên tiếng:

"Không quá to tát. Tôi sẽ xử lý Hộ Vệ Cổng, và ông có thể xử lý con Đồi Bại còn lại. Thức Tỉnh Giả Kim sẽ hỗ trợ ông. Ông lo nó được chứ?"

Hỏi một người Thức Tỉnh trung bình chiến đấu với sinh vật Ngã không phải là một yêu cầu dễ dàng. Nhưng mà, hỏi một Bậc Thầy trung bình đối mặt với một sinh vật Đồi Bại thì đỡ hơn, bởi vì những Bậc Thầy đều là tinh anh theo định nghĩa. Có một sự phân biệt rõ ràng giữa những người Thức Tỉnh và Vượt Bậc, vì đa phần những người trước không có lựa chọn gì cho thứ họ trở thành, nhưng những người sau thì chỉ có thể trở thành như vậy bởi vì lựa chọn của họ.

Nên, Sunny khá chắc là Verne có thể sống sót một trận chiến với một con ăn xác Đồi Bại.

Bậc Thầy địa phương chần chừ một giây, rồi gật đầu.

"Tôi sẽ chăm sóc nó."

Sunny nhếch mép cười.

"Phải vậy chứ."

Dứt lời, cậu tiến về phía trước và nhảy khỏi bức tường vào hắc ám lạnh lẽo bên dưới. Những binh lính của đồn trú có vẻ giật mình trước cú nhảy đột ngột đó, nhưng những Ác Quỷ thì vẫn hờ hững. Họ đã từ lâu quen thuộc với những hành động kì lạ của đội trưởng nhà mình.

Tiếp chân lên tuyết, Sunny đánh giá tình hình trong một giây. Cậu đã suy nghĩ liệu có nên triệu hồi Thánh...rốt cuộc, cậu quyết định không làm vậy, vào hiện tại. Sự giúp đỡ của cô sẽ chỉ cần thiết nếu kẻ địch hóa ra nguy hiểm hơn cậu đã đánh giá.

Nhưng mà Sunny có triệu hồi Tội Lỗi An Ủi.

Trong lúc tay cậu nắm lấy chuôi mã não của thanh trường kiếm, những tiếng thì thầm ma quỷ tấn công tâm trí cậu. Nó vốn đã mang gáng nặng từ sức kéo mệt mỏi và quỷ quyệt của Kêu Gọi, nên thêm vào gánh nặng này chỉ càng khiến nó nặng nề hơn. Sunny nhăn mặt rồi lắc đầu, đẩy chúng khỏi.

'Đúng là khó chịu...'

Tội Lỗi An Ủi cào lấy lý trí của cậu, những tiếng rù rì dần trở nên rõ ràng hơn, lớn tiếng hơn, kiên quyết hơn...

Vào lúc đó, khẩu súng của Samara khai hỏa, và âm thanh của viên đạn ma thuật phá vỡ rào cản âm thanh từ đâu đó bên trên. Một giây sau đó, những cỗ súng phòng ngự sống dậy, bắn ra một cơn mưa đạn tungsten về phía bầy sinh vật đang đến gần.

Nhếch mép cười, Sunny cho tinh túy tràn vào cơ bắp và đuổi theo sau luồng đạn.