Chương 881: Thay Đổi Kế Hoạch

Chương 881: Thay Đổi Kế Hoạch

Bên ngoài, cơn bão tuyết vẫn đang hoành hành, nhấn chìm thế giới trong cơn mù trắng xóa. Khó để một Bậc Thầy như Sunny cảm thấy lạnh, vậy mà, cậu vẫn rùng mình và vội vã trở lại bên trong. Tiến vào tòa nhà mà chứa những buồng ngủ của những thành viên tổ đội, cậu gật đầu với Verne, người mà đang chờ đợi ở dó với gương mặt nghiêm nghị.

Đến hiện tại, khoảng tám giờ đã trôi qua kể từ lúc họ đến đây. Những người mà Sunny đã cử vào thế giới Mộng Ảo nên quay lại khoảng ngay lúc này.

Bậc Thầy từ tốn kia nhìn cậu và hỏi:

"Gặp Giáo sư như thế nào?"

Sunny nhún vai.

"Chúng tôi có...một cuối đối thoại thú vị. Ông ta là một người xuất chúng."

Nghĩ đến cũng thật sự kì lạ. Giáo sư Obel là một người bình thường, nhưng mà ông có lẽ đã cứu nhiều mạng người hơn bất cứ người Thức Tỉnh nào Sunny biết đến. Không có hệ thống dự báo mà ông lão đã phát triển, vô số người đã bị nuốt chửng bởi sự xuất hiện của những cánh Cổng trong vài thập kỷ qua. Sunny biết một cánh Cổng đột nhiên xuất hiện ở khu vực đông dân là nguy hiểm đến mấy. Dù sao thì cậu cũng đã từng đối mặt với một cái.

Verne yên lặng gật đầu.

"Đúng là vậy. Tôi hi vọng cậu bây giờ đã hiểu tại sao việc đưa ông ấy và những nhà khoa học còn lại đến nơi an toàn là quan trọng đến vậy, Bậc Thầy Sunless. Công việc của họ phải được tiếp tục."

Sunny muốn trả lời, nhưng vào lúc đó, những buồng ngủ sống dậy, thông báo những người bên trong sắp thức giấc.

Samara, Kim, và Luster đã trở lại gần như cùng lúc. Họ leo ra khỏi buồng ngủ và mặc quần áo vào với biểu hiện tăm tối trên mặt.

'Chắc tin tức không quá tốt hử...'

Vào lúc đó, Luster phun ra:

"Đội trưởng, sếp! Tệ...thật sự rất tệ!"

Sunny u ám nhìn hắn.

"...Có thể nhìn ra. Nói đi."

Ba người Thức Tỉnh nhìn nhau. Cuối cùng, Kim là người nói với hai Bậc Thầy:

"Tình huống vẫn mơ hồ, nhưng mà có một cơn động đất gì đó, theo sau bởi sự xuất hiện của vài Cổng Cấp Độ Ba. Cũng có vài titan xuất hiện. Ba vị Thánh đang chiến đấu với một trong số chúng ở eo biển giữa Tây và Trung...và rồi, liên lạc ở khắp Góc Nam ngừng hoạt động. Đến khi chúng tôi rời khỏi Thành Thị, người ta vẫn còn đang cố tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra."

Gương mặt Sunny tối đi. Toàn bộ đều nghe rất rắc rối. Có vẻ như Chuỗi Ác Mộng vừa đạt đến một sự thay đổi về chất lượng, đẩy Nam Cực vào cảnh hỗn loạn.

"Vậy còn mệnh lệnh của chúng ta? Có nghe gì từ Đại Tá Jet?"

Samara nói với giọng êm ái:

"Cô ấy có truyền lại mệnh lệnh thưa sếp."

'Ừ thì, ít nhất có một thứ suôn sẻ.'

Nhưng mà dựa trên những ánh mắt nặng nề của những người thủ hạ, cậu chắc sẽ không thích thứ họ chuẩn bị nói ra.

Bậc Thầy Verne cau mày trong lúc nhìn nữ thiện xạ xinh đẹp.

"Vậy? Chỉ Huy Quân Đội muốn chúng ta làm gì?"

Samara thở dài.

"Vùng giữa viện nghiên cứu này và cứ điểm gần nhất được đánh giá là quá nguy hiểm để có thể đi xuyên qua. Toàn bộ Trung Nam Cực bị ảnh hưởng, nhưng mà phía nam của nó có vẻ nghiêm trọng nhất. Nên...chúng ta không thể quay trở lại. Kế hoạch sơ tán trước đó bị hủy bỏ."

Verne không nói gì, nhưng mà cơ hàm ông ta căng lại. Trông như thể ông ta sắp sửa chửi thề, việc mà nói lên rất nhiều về sự bất mãn của ông ta đối với tin tức này.

Từ những gì Sunny quan sát, Verne là một người rất cứng nhắc và chuẩn mực.

...Bản thân cậu cũng khó mà thấy vui vẻ. Bị kẹt ở viện nghiên cứu hẻo lánh này mà không có lối thoát chưa phải là tệ hết sức có thể, nhưng mà đã rất gần.

Sunny chửi thề cho cả hai người họ.

"Vậy thì sao đây? Chúng ta ngồi đây chờ chết?"

Samara lắc đầu.

"Chúng ta nhận được mệnh lệnh mới thưa sếp. Mặc dù sơ tán trên đất liền là có vẻ bất khả thi vào hiện tại, hạm đội hải quân mà đã mang chúng ta đến Nam Cực đã trên đường trở lại để nhận lấy đoàn dân tị nạn thứ hai. Một trong những con thuyền, chiên hạm Ariadne, sẽ được điều động đến biên giới phía nam của Trung Nam Cực. Nếu mọi thứ suôn sẻ, nó sẽ đến nơi chúng ta trong khoảng hai đến ba tuần. Chúng ta có lệnh phải củng cố phòng ngự của LO49 và chờ đợi nó đến."

Verne phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

"Ra vậy. Ba tuần...đó sẽ không quá khó."

Nhưng Sunny thì không vui như vậy. Ý nghĩ quay trở lại một con thuyền nghe không quá hấp dẫn...mặt khác, di chuyển hàng trăm cây số trên địa hình khó khăn với hai ngàn binh lính và thường dân, cũng như không có dữ liệu trinh sát từ Chỉ Huy Quân Đội và số lượng không rõ những titan đi dạo quanh đây, có vẻ như là một ý tưởng tệ hơn nữa.

Cậu nhăn mặt và nhún vai.

"Tôi hiểu. Ừ thì...chắc chúng ta được một kì nghỉ ngắn ha."

Nghĩ đến tổ đội sẽ dùng ít nhất hai tuần ở viện nghiên cứu. Sunny bảo những binh lính của mình thu xếp ở cho thoải mái. Tê Giác được mang vào trong pháo đài, và họ lựa chọn dùng nó làm khu sinh sống thay vì dọn vào một trong những tòa nhà.

Môi trường mới này thật sự là một sự thay đổi đáng chào đón. Tổ đội đã kiệt sức sau cả tháng liên túc chiến đấu, và với kì nghỉ ép buộc không ai đoán trước được này, sẽ có thể cho họ dư dả thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục.

Đương nhiên đây là nếu không có gì thật sự, thật sự sai xảy ra.

LO49 là một cơ sở lớn, và mang đến cho những thành viên rất nhiều cơ hội để giải trí và giết thời gian. Họ có thể ăn ở phòng ăn tập thể, thư giãn ở một trong những phỏng giải trí, hay thậm chí đến một thư viện nhỏ. Nhưng mà thay đổi sảng khoái nhất đơn giản là việc được gần những người mới. Nói chuyện với những nhân viên của nơi này khiến họ nhớ đến những thời gian yên bình trước Chuỗi Ác Mộng.

Chỉ có hai nơi mà Sunny cấm binh lính đến gần - đài quan sát cũ và bức tường mà nhìn về phía biển. Mặc dù đài quan sát đã tháo bỏ kính viễn vọng, cậu vẫn không thích nó. Còn biển thì...Sunny đơn giản có định kiến với những vũng nước tăm tối, và có nguyên nhân tốt để làm vậy.

Vài ngày trôi qua trong tương đối yên bình, rồi một tuần. Tin tức đến từ phía bắc vẫn mơ hồ và rời rạc đến kì lạ.

Nhưng rồi, sự yên bình đó bị phá hoại bởi một diễn biến đột ngột và nguy hiểm.