Chương 879: Dấu Hiệu Sấm Chớp
Sunny hứng thú nhìn nhà khoa học già.
"Nhân quả? Có nghĩa là tại sao nó tồn tại?"
Giáo sư Obel mỉm cười.
"Không, không gì triết lý như vậy! Ý ta là chúng ta đã tìm kiếm những nguyên nhân và hậu quả và của đủ loại hiện tượng có liên quan đến Ma Pháp, cũng như sự tương quan giữa chúng. Đương nhiên, việc nghiên cứu chủ yếu là liên quan đến Cổng Ác Mộng, nhưng mà không có gì tồn tại một cách biệt lập, chúng ta cần phải cân nhắc đến toàn bộ hệ thống mà nó tồn tại trong."
Sunny cân nhắc những lời đó một lúc.
"Đó là cách ông đã tạo ra Thang Obel?"
Ông lão lắc đầu với vẻ mặt thú vị.
"Thứ đó? Không, không hẳn. Cái thứ gọi là "Thang Obel" chỉ là một thành phẩm thô thiển mà ta và nhiều đồng nghiệp tài năng đã tạo ra ở những buổi đầu của Ma Pháp. Nó tương đối hiệu quả cho việc nó cần làm, nhưng mà giải pháp đó thì chỉ thuần túy là thực dụng. Nó có thể theo dõi và dự đoán những sự kiện xuất hiện, nhưng mà không thể nêu ra chúng xảy ra như thế nào và tại sao. Lúc đó, chúng ta không có thời gian để tự hỏi những thứ như vậy. Chúng ta đã cần phải nghĩ ra một biện pháp hiệu quả và tức thời, cho dù nó có nhiều hạn chế đến mấy."
Ông thở dài, rồi nói bằng giọng đăm chiêu:
"Cậu thấy đó...một người tiền sử ở hang động có thể quan sát sấm chớp và biết được bị tia sét đó đánh trúng là nguy hiểm. Vì vậy, hắn có thể học cách nhận ra những dấu hiệu cho một cơn bão và biết phải tìm nơi trú ẩn trước khi nó xảy ra. Nhưng mà, không hiểu được những quy tắc cho tại sao và bằng cách nào tia chớp đó xuất hiện, người trong hang kia sẽ không thể phát minh ra trụ dẫn lôi, xây một lồng Faraday, hay thu hoạch điện năng. Nên, đó là khác biệt giữa công việc chúng ta ở đây khác với Thang "Obel". Cái giải pháp cũ kĩ đó đơn giản chỉ là một công cụ để nhận ra những dấu hiệu cho cơn bão và thêm vào một giá trị số cho khả năng tia chớp đánh vào một điểm nhất định, còn chúng ta thì đang cố gắng hiểu được những nguyên tắc của nó."
Sunny chăm chú lắng nghe nhà khoa học già. Khi nào khác mà cậu sẽ có cơ hội nói chuyện với một học giả uyên bác như này? May mắn là, Giáo sư Obel có vẻ như thích giáo dục người trẻ tuổi nói chúng, hoặc đơn giản là đang trong tâm trạng trò chuyện.
Quyết định dùng cơ hội này để học gì đó mới, Sunny hỏi:
"Mà Thang Obel hoạt động như thế nào vậy?"
Ông lão bật cười.
"À, nó không quá phức tạp. Cậu đã quen với những xung kích mà sự xuất hiện của một Cổng Ác Mộng tạo ra phải không? Tùy thuộc vào Cấp Độ của Cổng, nó sẽ có khác biệt về độ mạnh mẽ và những tính chất, lan tỏa ra một bán kính nhất định, và ảnh hưởng đến một thể tích không gian nhất định. Cổng càng mạnh, thì lực va chạm đó càng mạnh."
Sunny dè dặt gật đầu, khiến Giáo sư Obel nở một nụ cười nhỏ.
"Ừ thì, sự thật thì xung lực đó hơi phức tạp hơn chỉ vậy, vì nó tỏa xuyên không chỉ không gian, mà cả thời gian. Nên, nếu chúng ta biết cần phải nhìn gì, thì sẽ có thể phát hiện những dư chấn yếu ớt của một xung lực của Cổng trước khi nó thật sự xuất hiện. Đương nhiên, việc đó yêu cầu một mạng lưới to lớn và đắt tiền với những cảm ứng và những vệ tinh theo dõi để quan sát toàn cầu, hoặc ít nhất là những khu vực mà chúng ta xem là quan trọng."
Sunny chớp mắt.
"Ờ...Giáo sư nói xung kích đó lan xuyên không gian, chính xác thì đó có nghĩa là sao?"
Ông lão nhìn cậu và giữ im lặng vài giây.
"Nên nói như nào nhỉ...cậu hãy tưởng tượng thời gian như một con sông. Nó luôn chảy về phía trước, từ quá khứ đến tương lai, và chúng ta di chuyển về phía trước cùng với dòng chảy của nó. Giờ, tưởng tượng có ai đó ném một viên đá vào con sông đó. Sẽ có những gợn sóng trên bề mặt, phải không? Và những gợn sóng đó, không như nước của bản thân dòng sông, sẽ di chuyển vừa xuôi dòng vừa ngược dòng. Vì vậy, chúng ta có thể phát hiện những gợn sóng đó. Từ phía thượng lưu của nơi viên đá được ném vào con sông một chút."
Sunny không nhịn được mà phải gãi đầu. Thứ Giáo sư Obel nói là không khó để hiểu...nhưng mà, nó lại hơi khó để có thể chấp nhận.
'Có lẽ nếu mình suy nghĩ về nó theo cách khác...'
Sunny tưởng tượng một sợi dây đàn hạc. Một người gảy đàn ở chính giữa, khiến rung động lan tỏa cả lên trên lẫn xuống dưới. Dưới là tương lai, và trên là quá khứ.
Rồi cậu tưởng tượng ảnh dệt không thể nhìn nhận nổi của Định Mệnh, và sự bất tận của vô vàn những sợi chỉ của nó, mỗi sợi kéo dài từ hư vô đến vô tận. Một sự kiện nhất định xảy ra, khiến một khu vực nhỏ vài sợi chỉ run rẩy.
Liệu đó là thứ mà ông lão muốn nói?
Lông mày cậu khẽ nhíu lại.
'Nghĩ đến thì...liệu những khả năng liên quan đến tiên tri, có lẽ cũng hoạt động dựa trên cùng quy tắc đó?'
Sunny chần chừ một chút, rồi dè dặt nói:
"Tôi...tôi nghĩ mình hiểu? Có lẽ."
Giáo sư Obel mỉm cười.
"Tốt! Nhưng mà, như ta đã nói, đây chỉ là một giải pháp thô sơ. Giải pháp đó chỉ quan sát hậu quả mà không hiểu được nguyên nhân. Và nguyên nhân...tại sao, nó thì khó nắm bắt hơn rất nhiều. Nói thật, ta không nghĩ rằng nhân loại như chúng ta thậm chí có thể hiểu nổi toàn bộ gương mặt của nó. Thật ra, những trường phái suy nghĩ hiện đại bây giờ nắm chủ đạo cho rằng Ma Pháp Ác Mộng là có bản chất không nguyên nhân, nghĩa là nó thậm chí còn không tuân theo quy luật nhân quả. Rằng nó là ma thuật, theo một cách nói."
Ông ta nhăn mặt.
"Rõ ràng là ta không đồng ý. Nhưng mà sao cũng được, cố hiểu thậm chí chỉ chút đỉnh về nhân quả của Ma Pháp là một công việc dễ khiến người ta nản lòng, nên chúng ta giới hạn quy mô nghiên cứu đến chỉ một phần nhỏ của nó...cụ thể là những Cổng Ác Mộng."
Gương mặt ông lão hơi tối đi.
"...Nhưng mà, ngay cả việc đó ta e rằng cũng là một nhiệm vụ khó vượt qua. Hiện tại là vậy."
Sunny nhướng mày.
"Như thế nào?"
Giáo sư Obel mỉm cười ảm đảm.
"Ồ...thì, nói thật lòng...này có vẻ nghe buồn cười đối với cậu...nhưng mà chúng ta thậm chí còn không chắc rằng Cổng Ác Mộng có liên quan gì đến Ma Pháp Ác Mộng..."
Ông ta có vẻ đã trông đợi một lời phản đối, nhưng Sunny không phản ứng quá nhiều với câu nói đó. Thay vì vậy, cậu suy nghĩ một chút, rồi bình tĩnh hỏi:
"Thật ư?"
Ông lão hơi ngạc nhiên nhìn cậu.
"Cậu không phản đối ý kiến đó??"
Sunny nhún vai.
"Trong Ác Mộng Thứ Hai của tôi, tôi đã bị tách khỏi Ma Pháp một thời gian. Tôi không thể triệu hồi Ký Ức, vào Hồn Hải, hay thậm chí nghe thấy giọng nói của nó. Nhưng mà, Phân Loại và năng lực thì vẫn còn đó. Nên, tôi đã cho rằng Phân Loại, tối thiểu, tồn tại bên ngoài Ma Pháp. Nếu Phân Loại là thứ riêng biệt, thì tại sao Cổng Ác Mộng không thể? Ồ...nhưng mà đó không có nghĩa là tôi thấy thuyết phục. Chỉ là tôi có thể chấp nhận khả năng đó."
Giáo sư Obel nhìn cậu với ánh mắt lóe sáng.
"Tách khỏi Ma Pháp? Thú vị! Chàng trai trẻ...làm ơn phải chia sẻ những kinh nghiệm đó với ta sau."
Sunny nhếch mép cười.
"Không vấn đề. Nhưng mà, nếu ông sau này viết ra luận án gì đó từ nó...tôi sẽ được nhận một phần điểm cống hiến phải không? Ông biết đó, với tư cách người đóng góp."