Chương 878: VIP

Chương 878: VIP

Không có quá nhiều người già ở ngoại ô, nơi mà tuổi thọ trung bình là khá thấp. Nhưng mà ngay cả trong thành phố đàng hoàng, thì những người lớn tuổi cũng không phải cảnh tượng thường thấy - đơn giản là vì những thế hệ trước đã bị tàn sát bởi sự xuất hiện của Ma Pháp Ác Mộng. Nên, Sunny có rất ít kinh nghiệm với những người thật sự già.

Nhưng mà, người trước mặt cậu lúc này không chỉ già...ông ta có lẽ phải nói là cổ đại. Ít nhất là phải tám mươi tuổi, hoặc thậm chí già hơn nữa. Da ông ta mỏng như giấy, với những gân xanh nhìn thấy rõ ràng bên dưới nó, và mái tóc được chải ngăn nắp thì hoàn toàn trắng xóa. Nhưng mà đôi mắt ông lão thì vẫn tràn đầy trí tuệ sắc sảo.

Đây là người mà đã được sinh ra từ trước cả khi Ma Pháp Ác Mộng buông xuống, và sống qua cả sự khủng bố của Thời Gian Tăm Tối và sự hỗn loạn của thời hiện đại này.

Sunny chần chừ một giây.

"...Obel? Là Giáo sư Obel đó?"

Ông lão mỉm cười.

"Cậu biết ta là ai sao Bậc Thầy Sunless? Tâng bốc quá mà! Thật tốt khi thấy thế hệ trẻ tuổi vẫn còn trân trọng những nhà khoa học cổ lỗ sĩ như ta."

Trợ lý của ông ta - một cô gái trẻ với mái tóc đen được búi lại và ánh mắt đầy thái độ - khịt mũi.

"Đúng vậy. Tôi còn nghĩ rằng tất cả người Thức Tỉnh chỉ biết cách vung kiếm thôi chứ."

Sunny nhìn cô ta với ánh mắt cứng ngắc.

"...Nói cho cô biết, tôi là một nhà nghiên cứu và một giảng viên ở Học Viện, với vài bài viết học thuật dưới tên mình. Tôi chỉ vung kiếm khi có lý do phải làm vậy."

Nữ trợ lý chớp mắt, rồi xấu hổ cúi xuống.

"Ồ..."

Giáo sư Ober bật cười với hảo ý.

"Đừng có thô lỗ, Beth! Dù sao thì...vậy chúng ta sẽ giao cho cậu rồi, Bậc Thầy Sunless."

Ông ta nhìn Sunny với sự tò mò, rồi hỏi:

"Nếu không ngại ta hỏi, thì cậu ở khoa nào của Học Viện vậy?"

Sunny nhún vai.

"Sinh Tồn Hoang Dã. Chuyên môn của tôi là thám hiểm thế giới Mộng và và lịch sử của những ngôn ngữ chết."

Giáo sư Obel nhướng một bên lông mày.

"Ồ? Liệu cậu có tình cờ biết một thằng oắt tên là Julius không?"

Sunny kinh ngạc nhìn ông ta chằm chằm.

"Ờ...Thầy Julius? Đương nhiên. Dù sao thì ông ấy là người chỉ dạy của tôi. Nhưng tôi sẽ không gọi ông ấy là một...một thằng oắt. Với toàn bộ sự tôn trọng, Giáo sư à."

Ông già bật cười.

"Với ta hắn là một thằng oắt con! Julius từng là một người học trò của ta, cậu biết không, trước khi Thức Tỉnh và lựa chọn một lĩnh vực chuyên môn khác. Thằng nhãi đó sao rồi?"

Sunny gãi sau đầu. Chưa bao giờ trong đời mà cậu từng tưởng tượng nghe được có ai gọi Thầy Julius là một thắng nhãi, thằng oắt con...

"Ông ấy rất tuyệt. Sức khỏe tốt...và rất đam mê với nghiên cứu của mình..."

Giáo sư Obel thỏa mãn gật đầu.

"Tốt, vậy là tốt. Vậy thì...Bậc Thầy Sunless, bây giờ thì sao? Chúng ta sẽ rời khỏi LO49 ngay?"

Trợ lý của ông cau mày và nhìn quanh căn phòng, nơi có nhiều nhà khoa học bận rộn sao chép những dữ liệu lên những thiết bị lưu trữ ngoài và chạy quanh trong một trạng thái tương đương hỗn loạn.

Sunny lắc đầu.

"Đó...chúng tôi không thể liên lạc với Chỉ Huy Quân Đội vào lúc này, nên khó nói. Sẽ có tin tức trong khoảng tám giờ. Đó là lúc sớm nhất chúng ta có thể rời khỏi, nhưng tùy thuộc vào thông tin trở lại, có thể có trì hoãn."

Cô gái trẻ - Beth - thở phào nhẹ nhõm.

"A, tuyệt vời. Tôi đã lo lắng chúng tôi phải bỏ lại nhiều dữ liệu. Vậy thì chúng tôi sẽ tiếp tục việc chuẩn bị để rời khỏi đây..."

Vài giây trôi qua trong sự yên lặng ngượng ngùng. Cuối cùng, cô nhìn Sunny trong sự mơ hồ.

"...Cậu không định rời khỏi?"

Sunny nhếch mép cười, rồi lắc đầu.

"Mấy người giờ là trách nhiệm của tôi, nên tôi sẽ ở quanh. Nếu Giáo sư đột ngột lăn ra chết dưới sự trông chừng của tôi...ừ thì, tôi có thể chào tạm biệt rất nhiều điểm cống hiến...đó sẽ rất buồn."

Beth tức tối nhìn cậu, rồi hừ một tiếng và rời khỏi để giúp những nhà khoa học khác dọn đồ. Cùng lúc, Bậc Thầy Verne hơi cúi người và cũng rời khỏi, nói rằng bản thân có nhiều thứ phải làm. Belle, Dorn và Quentin cũng rời khỏi.

Giáo sư Obel nhìn họ rời đi và thở dài.

"Đừng ngại trợ lý của ta, Bậc Thầy Sunless. Toàn bộ bọn ta những ngày nay rất căng thẳng."

Sunny nhún vai.

"Có thể hiểu được."

Sau một lúc, cậu nhìn ông lão và hỏi:

"Vậy, Giáo sư...chính xác thì ông nghiên cứu gì ở đây? Còn nữa, LO49...một cái tên kì lạ cho một viện nghiên cứu."

Ông lão mỉm cười.

"Cái tên? Ồ, chỉ là viết tắt mà thôi. Lunar Observatory 49 (Đài Quan Sát Mặt Trăng 49)...đó là ý nghĩa của nó. Cậu không nhìn thấy mái vòm thiên văn lúc đến?"

Sunny ho khan.

'Một đài quan sát...'

Vậy ra đó là mục đích của kiến trúc hình vòm kì lạ đó. Sunny đã cho rằng nó là một kiến trúc ma thuật kì lạ gì đó, nhưng hóa ra chỉ là một đài quan sát bình thường. Nhưng để biện minh cho bản thân, cậu chưa từng thấy một thứ như vậy, ít nhất là không phải ở ngoài đời...

"À, đúng rồi. Tôi có để ý thấy mái vòm. Ông đang nghiên cứu...mặt trăng?"

Giáo sư Obel cười.

"Trời ạ, không. Khoảng chừng một trăm đài quan sát như vậy được xây dựng khi Ma Pháp Ác Mộng vừa xuất hiện, nhưng phần lớn bây giờ đã bị niêm phong và bỏ hoang. Cái này thì đã bị tháo dỡ kính viễn vọng và được tái sử dụng thành một viện nghiên cứu."

Sunny cau mày, cảm thấy bản thân đang bỏ sót gì đó.

"Đợi đã...tại sao phải xây dựng những đài quan sát này? Và tại sao chúng bị bỏ trống?"

Ông lão tò mò nhìn cậu.

"Tại sao, chúng được xây để quan sát mặt trăng, đương nhiên rồi. Từng có nhân loại sinh sống trên mặt trăng, cậu biết đó...mà điểm đó cũng không quan trọng. Thứ quan trọng là Ma Pháp Ác Mộng."

Sunny lắc đầu.

"Tôi không hiểu lắm."

Giáo sư Obel lưỡng lự một giây.

"À, cậu có lẽ không biết việc này. Thật ra thì, ca ghi nhận đầu tiên của Ma Pháp Ác Mộng xảy ra ở một trong những nơi sinh sống của nhân loại trên mặt trăng. Mà cũng không có nghĩa nó là ca đầu tiên...chỉ là ca được ghi nhận. Không ai thật sự biết Ma Pháp đến từ đâu, nhưng nhiều người đã nghĩ mặt trăng là nguồn gốc của nó, hoặc ít nhất là điểm tiếp xúc. Nên, đương nhiên, có một khát vọng mạnh mẽ để nghiên cứu về mặt trăng nhiều thập kỷ trước."

Sunny nhìn ông ta với biểu hiện cảnh giác.

"Thật ư? Đợi đã...vậy họ tìm ra thứ gì?"

Ông lão lắc đầu.

"Không gì cả. Hóa ra là nhìn chằm chằm mặt trăng quá lâu có thể dẫn đến những hậu quả rất, rất nghiêm trọng. Sau nhiều thương vong trong số những nhà nghiên cứu, chương trình LO bị ngừng lại, và những đài quan sát bị niêm phong. Ta khuyên cậu không nên nhìn mặt trăng quá kĩ, chàng trai trẻ...thật ra thì, tốt hơn là đừng nghĩ về nó luôn."

Sunny giữ im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, cậu nói:

"Được rồi, tôi đoán là đó trả lời một câu hỏi của tôi. Nhưng còn thứ còn lại? Nếu không nghiên cứu mặt trăng, thì ông nghiên cứu gì ở đây?"

Giáo sư Obel mỉm cười.

"Ồ, rất đơn giản. Chúng ta đang nghiên cứu về Ma Pháp Ác Mộng. Nói chính xác hơn, chúng ta đang cố hiểu quan hệ nhân quả của nó."