Chương 856: Phong Cảnh Xa Lạ

Chương 856: Phong Cảnh Xa Lạ

Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên có ba vị Thánh đi cùng. Một là trung thành với chính phủ, còn hai người kia...hai người còn lại thì được hai đại gia tộc cử đến.

Không chính thức, Valor và Song đã từ chối tham gia và chiến dịch ở Góc Nam. Nhưng mà, về chính thức, thì họ vẫn phải làm động thái để giữ mặt mũi. Vì nguyên nhân đó, mỗi gia tộc đã cử đến một lực lượng mang tính chất tượng trưng để hỗ trợ nỗ lực sơ tán, và hai vị Thánh kia là phụ trách lực lượng đó.

Sunny không biết những người Vượt Giới Hạn đó là ai. Cậu chỉ biết chính phủ đã khôn ngoan lựa chọn tách họ ra, một bên đi về Đông Nam Cực, còn lại thì ở Trung Nam Cực.

Và bây giờ, có vẻ như người sau sẽ đến trợ giúp đội Bất Thường trong việc tiêu diệt một sinh vật Đồi Bại hùng mạnh. Cậu không chắc bản thân nên có cảm giác như thế nào về điểm đó.

Một mặt thì sự giúp đỡ của một vị Thánh đương nhiên là rất được chào đón. Nhưng mặt trái...một trong những nguyên nhân khiến cậu quyết định tham gia chiến dịch Nam Cực là để tránh xa đám đại gia tộc và những âm mưu của chúng.

Bây giờ, có vẻ như cậu đơn giản là không thể thoát khỏi có động chạm với những Đế Giả và lực lượng của chúng.

'Nguyền rủa mọi thứ...'

Thở dài, Sunny đưa tọa độ điểm họp mặt cho Luster và đi về phía buồng lái.

"Chúng ta có lệnh mới. Đến vị trí này nhanh nhất có thể."

Chàng trai trẻ ngáp một cái, nhìn tọa độ một chút, rồi gật đầu.

"Vâng thưa sếp."

Hắn lưỡng lự một giây.

"Ờm...nhân tiện, có gì ở đó vậy đội trưởng?"

Sunny nhún vai với biểu hiện hờ hững.

"Một Bạo Chúa Đồi Bại? Đại loại vậy."

Luster tái đi, trợn to mắt nhìn cậu, và đột nhiên trở nên rất yên lặng.

Tê Giác rời khỏi đội hình của sư đoàn và tăng tốc về phía trước, nhanh chóng vượt qua những phương tiện chậm hơn. Rồi, nó rẽ mạnh, hoàn toàn rời khỏi cao tốc, và tiến vào địa hình gập ghềnh. Những bánh xe không lồ dễ dàng lăn qua bùn và đá.

Nhờ hệ thống giảm xóc công nghệ cao, những thành viên của tổ đội gần như không cảm giác gì cả.

Trong vài giờ kế tiếp, phương tiện bọc giáp nhanh chóng vượt qua vùng hoang dã của Trung Nam Cực. Những ngọn đèn mạnh mẽ gắn trên nóc Tê Giác nhấn chìm phong cảnh trước mặt với ánh sáng, cắt qua sự mờ ảo với những chùm sáng rộng. Đủ loại cảm ứng cho Luster những thông tin cần thiết để lái phương tiện nặng nề này hiệu quả hơn.

Trung Nam Cực...rất khác so với nơi hoang dã ở Châu Á mà Sunny đã thấy trong chuyến đi tàu ngắn ngủi. Nó cũng không có sự sống, nhưng theo cách khác.

Có ít hơn những dấu hiệu của những trận chiến tranh thời xưa ở đây, nhưng cùng lúc, vùng đất này lại có vẻ hoang vắng hơn nữa.

Nó cũng núi đồi và gập ghềnh hơn nhiều. Cơ bản là đa số vùng đất đều là những dãy núi rộng lớn. Vì vậy, đường chân trời phần lớn thời gian đều bị che đi, và khó có thể phát hiện những mối đe dọa đang đến gần. Hơn thế nữa, bản thân phong cảnh cũng trông kì quái và xa lạ.

Ừ thì, không có gì phải bất ngờ. Dù sao thì, Nam Cực đã bị bao phủ bởi băng giá nhiều triệu năm, và chỉ gần đây thì mới rũ bỏ tấm vỏ bọc nặng nề của nó. Sự qua đời của những tảng băng khổng lồ đã để lại nhiều thứ kì lạ.

Tê Giác đang làm rất tốt trong việc di chuyển qua địa hình phức tạp này. Nó đi về phía điểm hẹn với tốc độ không kém, đôi lúc dùng những con đường có sẵn, đôi lúc cắt xuyên qua nơi hoang dã không người chạm đến. Nó leo lên và xuống những ngọn đồi cao, đi qua những vùng đất bị phủ băng, và xuyên qua những mê cung đá tảng to đùng không khó khăn gì.

Nếu có một thứ khiến Sunny cứ căng thẳng, đó là cậu hiếm khi có cơ hội nhìn xa phía trước. Những ngày nay, Góc Nam đã không có không sự sống như xưa. Sự sống mà đang lan tỏa ra khắp nơi, thì không phải thứ mà bất cứ ai ở thế giới thức tỉnh sẽ chào đón...

Đến cuối cùng thì cậu thở dài và leo lên nóc của Tê Giác thông qua một cửa nắp trên đó. Vì Samara vẫn chưa quay trở lại từ thế giới Mộng Ảo, Sunny là thành viên duy nhất có khả năng tầm xa đáng nhắc đến. Dùng cái nắp mở ra để chắn bản thân khỏi gió lạnh, Sunny triệu hồi Cung Chiến Của Morgan và nhìn vào sự âm u xung quanh phương tiện.

Trong vài giờ kế tiếp, cậu phải dùng cung ba lần. Vài sinh vật lạc đường lang thang đến đường của Tê Giác, chỉ để bị giết chết bởi một mũi tên đen trước khi có cơ hội đến gần nó. May mắn là không có thứ nào quá mạnh mẽ hay là đặt mai phục nguy hiểm.

'Hiện tại là vậy...'

Đến trưa - đương nhiên là trông y hệt sáng, chiều, và tối - Tê Giác đã đến một tiền đồn đổ nát nho nhỏ, nơi mà có hai phương tiện tương tự đang đậu trong bóng của bức tường vỡ. Một vài người đang tập trung quanh một đống lửa, có một bữa ăn ấm cúng.

Trong lúc Luster ngừng phương tiện lại, Sunny nhảy khỏi nóc và đi về phía đống lửa. Ánh sáng cam lóe lên, phản chiếu trên kim loại của giáp cậu.

"Mọi người uống gì đó?"

Những thành viên của tổ đội Kẻ Gặt Hồn và Queen nhìn cậu với biểu hiện đăm chiêu.

"Đó, ờ...chỉ là nước nóng thôi, thưa ngài. Hàng hóa trong phương tiện có giới hạn, nên chúng tôi không thể mang gì tốt hơn."

Cậu lắc đầu, rồi triệu hồi Hòm Hám Của. Trong lúc cái rương to hiện ra và mở cái miệng lắm răng, Sunny đút tay vào trong, rồi ném một hộp cà phê hòa tan và một thanh sô cô la đắt tiền về phía người Thức Tỉnh giật mình.

"Ồ...ngài! Cảm ơn, thưa ngài!"

Đám người Bất Thường không hề trông giống những người chuẩn bị chiến đấu một sinh vật Đồi Bại với Lớp cao. Họ có vẻ thả lõng và vô tư về cả vụ việc, và để ý đến hộp cà phê hơn là ngọn núi đe dọa đứng ngay kia.

Với một Cổng Cấp Độ Ba ngay trên đỉnh của nó.

Trong lúc người Thức Tỉnh biết ơn pha cà phê cho bản thân họ và binh lính của Sunny, người mà đã đi ra khỏi Tê Giác và đến cùng chỗ họ, cậu nhìn quanh và phát hiện Bậc Thầy Jet và Winter. Hai người đang đứng cách đó một đoạn, thảo luận gì đó với giọng khẽ.

Cậu đi về phía đó và nghe thấy một đoạn ngắn của cuộc đối thoại đó.

"...chắc chắn là phụ nữ. Và nóng bỏng như địa ngục nữa ấy!"

"Tôi nói rồi, đồ ngu này, tôi từng chính mắt thấy gã Tạp Chủng đó. Hắn ta chắc chắn là đàn ông."

"Ai cũng biết cô mù cả hai mắt về những chuyện như này, Bé Gặt à. Ý tôi là...có nhớ cái lần vị Thánh đẹp trai kia cố cưa cô?"

"Nói gì đó? Hắn ta chỉ hi vọng có thể hợp tác với chúng ta để chiếm lấy một Thành Thị mới mà thôi."

"Chết tiệt. Cô đúng là vô vọng, biết không hả? Đàn ông nào..."

Vào lúc đó, Sunny đến gần họ, cậu liếc nhìn Bậc Thầy Jet, rồi hắng giọng. Winter nhìn cậu chăm chú vài giây.

"Thấy không? Có dẫn chứng đến ngay luôn nè!"

Trong lúc Sunny tự hỏi cô ta có ý gì, Bậc Thầy Jet mỉm cười và vẫy tay với cậu.

"A, Sunny. Cậu đến vừa đúng lúc. Vị Thánh kia cũng sắp đến ngay bây giờ."

Cậu không nhịn được phải cau mày.

"Chính xác thì ai..."

Vào lúc đó, một cảm giác quen thuộc đột nhiên át qua cậu. Sunny cảm nhận một cái bóng khổng lồ che lấy tiền đồn, rồi nghe thấy một âm thanh mà tương tự tiếng xào xạc của cả ngàn cái cánh.

Đột nhiên, bóng người thứ tư đứng cùng họ.

Sunny chớp mắt, trong chốc lát như bị líu lưỡi.

"Thánh...Thánh Tyris? Cô làm gì ở đây?"

Trước mặt cậu không ai khác ngoài Thủy Triều Bầu Trời của Gia Tộc Lông Vũ Trắng.