Chương 857: Bọ Cánh Cứng Phỉ Thúy
Người phụ nữ đứng trước Sunny cao và thon thả, với mái tóc dài mà chảy xuống thành một thác nước vàng nhạt. Dáng người cô thẳng đến hoàn hảo, và gương mặt lạnh lùng thì xinh đẹp đến khiến người ta choáng váng.
Thủy Triều Bầu Trời mặc một bộ giáp thép nhẹ, với cầu vai và giáp ở cẳng chân được trang trí với những thứ lông vũ. Ánh mắt hổ phách nghiêm khắc của cô xuyên thấu và nặng nề, còn đồng tử dọc kì lạ thì trông như của một chim săn mồi.
Những bông tuyết xoáy lượn và nhảy múa trong không khí, như thể cố đến gần cô hơn.
Sunny khá giật mình khi nhìn thấy người Vượt Giới Hạn quen thuộc này.
"Thánh Tyris? Cô...cô làm gì ở đây?"
Thủy Triều Bầu Trời nhìn cậu.
"Bậc Thầy Sunless...mừng vì được gặp lại cậu. Ta mừng là cậu vẫn khỏe mạnh. Còn về việc tại sao ta ở đây, chẳng phải là rất rõ ràng? Ta đến để săn con thú kia."
Cậu ngượng nghịu nhúc nhích.
"Không...ờ...ý tôi là tại sao cô ở đây, ở Nam Cực?"
Cô ta nhìn cậu chăm chú với gương mặt không biểu hiện gì cho lắm.
"Gia tộc Lông Vũ Trắng được giao nhiệm vụ hỗ trợ nỗ lực sơ tán Góc Nam."
Ồ...
Đột nhiên, vài thứ vào đúng chỗ. Lúc Thủy Triều Bầu Trời giết Thánh Cormac để bảo vệ Sunny và Cassie, cô ta đã nói rằng bản thân sẽ bị trừng phạt bởi đại gia tộc Valor. Cô cũng nói là họ sẽ không dám trừng phạt cô quá nặng.
Có vẻ như bị lấy mất Đảo Xiềng Xích là chưa đủ trừng phạt cho vị Thánh này. Valor đã phải làm ra một động thái bằng cách cử một lực lượng tượng trưng đến Nam Cực, vậy nên, gia tộc Lông Vũ Trắng là kẻ xui xẻo. Có vẻ như họ đã đánh mất lãnh thổ và bị đày đến nơi lạnh giá trên lục địa bị chiến tranh giằng xé này, ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Nhìn quanh, Sunny đè nén một tiếng thở dài buồn bã. Vùng đất tăm tối và khó sinh sống quanh họ là cách rất xa Thánh Địa xinh đẹp của Noctis. Cậu cảm thấy khá tội lỗi về cả vụ việc này.
Nhưng mà Thủy Triều Bầu Trời không có vẻ để ý...hoặc là cô ta đã che giấu sự không vui một cách hoàn hảo.
Còn Bậc Thầy Jet thì tò mò nhìn họ.
"A. Tôi quên mất hai người biết nhau. Dù sao đi nữa, chúng tôi biết ơn vì sự giúp đỡ của cô, Thánh Tyris."
Thủy Triều Bầu Trời chỉ đơn giản gật đầu. Không lâu sau đó ánh mắt hổ phách của cô đã hướng về ngọn núi cao mà nhìn xuống tiền đồn.
"Chúng ta biết gì về kẻ địch?"
Kẻ Gặt Hồn hơi lắc đầu.
"Không nhiều..."
Rồi, cô mỉm cười và nhìn thành viên trẻ tuổi nhất ở đây.
"...Chưa nhiều. Sunny, làm việc của cậu đi."
"Làm việc của cậu...việc của cậu? Yêu cầu kiểu gì vậy?"
Trong lúc Sunny yên lặng lầu bầu, những cái bóng của cậu nhanh nhẹn leo qua dốc núi. Hiện tại, phạm vi của Điều Khiển Bóng đã vượt qua mười kilomet, nên chúng có thể lên đến tận đỉnh núi.
Khó có ai mà phù hợp hơn cho việc theo dõi một sinh vật Đồi Bại. Nhưng mà...
Sunny nhăn mặt khi Kêu Gọi của Ác Mộng tấn công tâm trí cậu. Giờ khi nhìn vào Cổng Cấp Độ Ba, sự ảnh hưởng tinh tế của nó đã trở nên mạnh mẽ và khó bỏ qua hơn nhiều.
Có một vết nứt rộng mà gần như tách đỉnh núi làm hai.
Vết rách hắc ám của cái Cổng đập từng nhịp bên trong đó, và có những đá vụn xung quanh nó. Nhiều mảnh lăn xuống dốc núi, còn vài tảng đá to đùng thì thậm chí đã rơi đến tận dưới cùng, khiến phần lớn của tiền đồn mà đội Bất Thường hiện đang núp trong trở nên đổ nát, và cũng đã phá hoại con đường dẫn đến nó.
Kì lạ là, cậu không ngay lập tức phát hiện Sinh Vật Ác Mộng nào cả.
Chỉ sau khi cái bóng ớn lạnh, đứng như tên nó, rình rập đến gần hơn, thì mới có một sự run rẩy đột nhiên chạy khắp cơ thể cậu. Sunny phát hiện hàng trăm hình dạng đang nghỉ ngơi giữa những tảng đá.
Đám sinh vật kia dễ dàng bỏ qua vì những bộ vỏ của chúng trắng như tuyết mà đang phủ lấy đỉnh núi, và có độ sần sùi trông tương tự đá. Chúng trông như những côn trùng khổng lồ mà to bằng người trưởng thành. Vài con là Thức Tỉnh, vài con là Ngã, và thậm chí có vài con lớn hơn là Đồi Bại.
Nhưng không có con nào có thể so sánh được với thứ to đùng núp trong bóng của đỉnh núi tan nát. Với bộ vỏ chitin trắng trơn như sữa và đôi mắt đen không nhúc nhích, sinh vật giống đá kia trông như một con bọ cánh cứng quá khổ và ghê tởm. Nó dễ dàng to gấp ba lần Tê Giác, với sáu cái chân mạnh mẽ và cái hàm đáng sợ mà có vẻ đủ mạnh mẽ để nghiền nát những cỗ máy chiến tranh được bọc giáp nặng nề.
Nhìn sinh vật bất động kia. Sunny đột nhiên cảm giác được sự ghê rợn bất an.
Cậu liếc nhìn Thánh Tyris, Bậc Thầy Jet và Winter với biểu hiện tăm tối.
"...Đúng là một Bạo Chúa. To, giáp dày. Trông giống côn trùng. Có khoảng năm trăm tay sai, nhiều con là Ngã. Tôi cũng phát hiện ít nhất hai chục thủ hạ Đồi Bại nữa."
Cậu lưỡng lự một giây, rồi gọi lớn:
"Kimmy!"
Tiên tri của tổ đội kích hoạt Kĩ Năng Phân Loại, cho phép cậu nhìn thấy bọ đá trong ánh mắt mới.
Quan sát bộ vỏ cứng cáp của chúng, Sunny chậm rãi liệt kê vài điểm dễ tổn thương, rồi chuyển ánh mắt sang con Bạo Chúa.
Không như đám tay sai, con bọ trắng khổng lồ không có vẻ sở hữu điểm yếu rõ ràng nào cả. Sunny không biết đó là do bộ giáp của sinh vật hùng mạnh là tốt đến vậy hay là do Kim đơn giản không thể nhìn xuyên phòng ngự của kẻ địch mà có Cấp Bậc và Lớp trên cô nhiều đến vậy, nhưng kết quả vẫn như vậy.
Giết Bạo Chúa này sẽ không dễ.
Cậu chia sẻ những thông tin ít ỏi mà bản thân đã có thể thu thập và liếc nhìn những chỉ huy khác với sự nghi ngờ.
"Vậy...chúng ta làm gì đây?"
Thánh Tyris giữ yên lặng, nhưng Bậc Thầy Jet mỉm cười.
Nụ cười của cô tăm tối và tàn nhẫn.
"Gì nữa? Giết nó."
Sunny chớp mắt.
"Bằng cách nào?"
Kẻ Gặt Hồn chờ vài giây, rồi nhìn Thủy Triều Bầu Trời.
Người Vượt Giới Hạn bắt chéo tay.
"Ta sẽ lo liệu con Bạo Chúa. Miễn sao nó kẹt ở mặt đất, ta có thể tấn công sinh vật đó mà không chịu trở ngại gì. Nếu một đòn tấn công không thể phá cái vỏ của nó, thì mười đòn sẽ. Nếu mười đòn thất bại, thì một trăm có thể?"
Cô nhìn những người Bất Thường và cau mày:
"Nhưng mà, mấy người sẽ phải giải quyết đám tùy tùng của nó. Nhiệm vụ đó...sẽ không dễ."
Winter khịt mũi, rồi đột nhiên bật cười.
"Dễ? Đó là gì vậy?"