Chương 851: Không Hạn Chế

Chương 851: Không Hạn Chế

Bảy Cổng mới. Một dòng lũ Sinh Vật Ác Mộng. Hàng ngàn binh lính mệt mỏi mà đã hi vọng có thể có một lúc nghỉ ngơi xứng đáng sau một trận chiến dài và hung hăng, chỉ để hi vọng đó ngay lập tức bị vùi dập.

Sunny có thể cảm giác được ý chí của những người xung quanh cậu chùn lại...nhưng mà đến cuối cùng, họ đã nhanh chóng lấy lại tinh thần. Những sĩ quan hét lên những mệnh lệnh, những binh lính vội vàng quay trở lại đội hình, những cỗ máy chiến tranh to đùng lại vào vị trí và khai hỏa về phía mối đe dọa mới.

Nói thật, diễn biến này là hoàn toàn trong khả năng xử lý của sư đoàn. May mắn là, không có Cổng nào vừa xuất hiện cho thấy dấu hiệu đạt đến Cấp Độ Ba, nên chúng không thể hiện mức nguy hiểm cao hơn sáu cái trước. Lực lượng nhân loại đã gần như không phải chịu tổn thất gì trong trận chiến gần đó, và họ theo lý thuyết có cơ hội lặp lại thành công đó.

Nhưng mà nếu có một vấn đề, thì đó là sư đoàn - cũng như Sunny và binh lính của cậu - đã dùng quá nhiều sức trong lần giao tranh trước đó. Những phương tiện hậu cần vội vàng di chuyển ra trước để cho những chiến binh cơ hội nạp lại những băng đạn trống rỗng và sạc lại những bộ đồ giáp. Những khẩu páo hạng nặng cần đạn mới, bộ binh cần pin năng lượng và đạn dược, những cỗ máy chiến tranh cũng cần chậm lại để nguội đi nếu không hệ thống của chúng sẽ bắt buộc tắt đi.

Tất cả đều cần thời gian, khiến cho phe nhân loại bỏ lỡ sự quan trọng khổng lồ ở mở màn của trận chiến thứ hai. Thêm vào đó, họ đã mất đi lợi thế địa hình quý giá và cả sự điều khiể chiến lược do một Cổng mở ra ngay sau lưng.

...Đó chỉ có nghĩa là những chiến binh Thức Tỉnh phải tiến lên và tranh thủ thời gian cho những người đồng đội bình thường của họ có cơ hội sắp xếp và tham chiến đàng hoàng.

Đó cũng bao gồm Sunny và binh lính của cậu.

"Chết tiệt thật."

Sunny đứng yên một vài giây, quan sát dòng lũ Sinh Vật Ác Mộng lao đến trong lúc tâm trí chạy quá tải. Cậu không hề nghi ngờ rằng hàng trăm người Thức Tỉnh đi cùng sư đoàn sẽ có thể cầm chân và tiêu diệt mối đe dọa...kết cục sẽ là vậy. Nhưng mà lần này, lực lượng nhân loại sẽ không thể đạt được thắng lợi với tổn thất tối thiểu nữa. Nhiều người sẽ chết.

Đã đến lúc tung ra những lá bài tẩy rồi sao?

'Đây mới là ngày đầu tiên thôi đó!'

Cậu đã đến Nam Cực tìm kiếm sức mạnh vĩ đại hơn. Cứu mạng của những chiến hữu nghe rất giống thứ mà một người với tín niệm sẽ làm. Nhưng mà...Sunny không quá thuyết phục.

Tại sao cậu nên làm quá sức để giúp đỡ những người này san bằng thế trận? Cũng không phải họ sẽ chịu đựng một thất bại nghiền nát. Thắng lợi gần như là đảm bảo, chỉ có cái giá là phải nghi ngờ. Đưa ra những lá bài tẩy, thì lại có những rủi ro.

Sunny sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu cậu và tổ đội đang hành động một mình, nhưng ở giữa chiến trường khổng lồ như này...ý nghĩ đó khiến miệng cậu hơi đắng. Có một sự cám dỗ muốn cậu cứ từ tốn.

...Nhưng mà có một cảm giác nghiệt ngã dần dâng lên trong tim cậu.

Quả thật, đây chỉ là khởi đầu của một chiến dịch mà hứa hẹn là sẽ dài và gian nan. Nếu Sunny không tung hết sức và sư đoàn bị mất đi một lượng binh lính, tổn thất đõ sẽ không đáng kể, trong vĩ mô của chiến dịch này.

Nhưng mà, chuyện gì sẽ xảy ra nếu thêm một lượng nữa chết vào ngày mai, rồi ngày sau đó nữa, và ngày sau đó nữa? Nhanh chóng mà thôi, sẽ không còn ai chiến đấu cạnh cậu. Và đó...là một vấn đề lớn.

Đột nhiên, một sự nhận ra đơn giản mà ớn lạnh đánh vào tâm trí cậu. Mắt Sunny hơi mở to.

Thứ mà cậu đã hiểu là thẳng thừng đến mức có thể nói là ngay trước mắt:

Nam Cực...không phải một nơi mà người ta có thể giữ lại. Kể cả nếu Chuỗi Ác Mộng còn lâu mới đến quy mô tối đa, mỗi người đều phải dùng sức đến tận giới hạn, hoặc là sẽ đối mặt sự hủy hoại không thể tránh khỏi ở cuối đường.

Thật ra, thậm chí như vậy có lẽ cũng không đủ.

Sunny nghiến răng.

Cậu đã biết thảm họa này sẽ là một thử thách đáng sợ, đương nhiên cậu biết, nhưng mà bây giờ, thật sự rõ ràng là ngay cả Sunny cũng đã đánh giá thấp quy mô thật sự của thảm họa này. Những sự hiểu biết lý thuyết là rất khác với kiến thức thật sự.

Đứng trên xác của Hộ Vệ Cổng mạnh mẽ, cậu thở dài, rồi liếc nhìn binh lính của mình.

"Cái Cổng bên kia có vẻ như mang những bạn cũ không mắt của chúng ta đến thế giới thực. Vì chúng ta đã biết cách xử lý chúng, nên đó sẽ là mục tiêu tiếp theo."

Là một trong những Bậc Thầy ít ỏi trong sư đoàn và là đại úy của Đại Đội Bất Thường Số Một nữa, Sunny có trách nhiệm lớn hơn đa số mọi người. Không cần bàn bạc cũng biết tổ đội cậu sẽ phải tấn công một trong bảy Cổng.

Nhưng mà, cậu không thể ở vài nơi một lúc.

Cổng đã mở ra ở phía sau đội hình nhân loại - cái mà thể hiện sự nguy hiểm lớn nhất và ngăn sư đoàn hình thành một tiền tuyến chung nhất, khiến mỗi binh lính trên chiến trường bị hạn chế - là cách vị trí hiện tại của cậu quá xa, và vậy nên những Bất Thường không có hi vọng có thể đến đó kịp thời.

Một người khác sẽ phải xử lý nó.

"Di chuyển! Samara, thay đổi vị trí, tìm góc bắn Cổng chỉ định. Kimmy, ở gần Luster và hỗ trợ hắn trong việc bảo vệ lưng tiền đội. Sống sót...và giết sạch bọn chúng!"

Không lãng phí thêm thời gian, tổ đội lao ra trước để đón gặp bầy sinh vật điên cuồng. Hàng trăm người Thức Tỉnh tham gia cùng họ tạo ra một rào cản giữa Sinh Vật Ác Mộng và hàng ngũ binh lính thông thường. Tranh thủ thời gian để sư đoàn có thể hình thành một sự đáp trả hiệu quả.

...Nhưng mà khoảng chục giây sau đó, có gì đó di chuyển trong bóng tối của cái xác khổng lồ.

Đột nhiên, một con hắc mã xuất hiện từ nó, mang theo một kỵ sĩ hắc ám đáng sợ. Kỵ sĩ quan sát chiến trường với sự lạnh lùng hờ hững, rồi để chiến mã phi nước đại. Mắt họ cháy lên những ngọn lửa đỏ như địa ngục.

Ác Mộng và Thánh đang rời khỏi đám sinh vật đến gần...về phía đội hình chiến đấu được vội vàng tập hợp của những người lính.