Chương 835: Bài Ca Siren
Sunny yên lặng ngồi ở giường một lúc, khó chịu bởi vì có ai đó vừa quấy rầy giấc ngủ của mình. Với tiếng ca hát nữa chứ!
Nhưng mà, dần thì biểu hiện của cậu trở nên từ tốn hơn.
'Ừ thì...ít nhất giọng họ không tệ...ừ...'
Những giọng ca nữ rất xinh đẹp. Giọng họ trôi chảy và hòa quyện vào nhau, tạo ra một bản nhạc mà khiến cậu cảm thấy tê tái. Bài ca không buồn cũng không vui - thay vì vậy, nó khiến Sunny có một cảm giác khao khát sâu sắc, thấm thía. Một tiếng thở dài đăm chiêu thoát khỏi môi cậu.
'Có lẽ...có lẽ mình nên đi tự giới thiệu?'
Vì những vị mĩ nữ kia đang có bữa tiệc, chắc chắn họ không ngại có thêm một người bạn?
Sunny lưỡng lự vài giây, rồi cau mày. Chậm rãi, cậu cúi xuống quan sát những cái bóng của mình, chúng đang yên lặng run rẩy. Gương mặt cậu tối lại.
'Chỉ có một vấn đề...'
Làm thế quái nào mà cậu nghe tiếng hát đó rõ ràng đến vậy? Buồng của cậu tách khỏi những ngăn khác bởi những vách tường hợp kim dày cộm. Cửa vào được khóa chặt, biệt lập cậu khỏi phần còn lại của con thuyền. Không có thứ âm thanh nào có thể tiến vào trong này dễ như vậy được.
Đột nhiên, một kí ức cũ hiện lên từ sâu trong tâm trí cậu. Vì lý do gì đó, Sunny nhớ lại lúc những thành viên của tổ đội đã phong ấn mắt họ với sáp trước khi đi qua con sông hắc ám bên dưới Dãy Núi Rỗng.
'Odysseus...'
Lông mày cậu nhíu chặt hơn nữa. Sunny chần chừ một giây, rồi triệu hồi Xích Bất Tử. Trong lúc bộ giáp therp không bóng loáng tự dệt từ ánh sáng và bao bọc thân thể cậu, những ý nghĩ của cậu có vẻ trở nên hơi rõ ràng hơn.
Pháp thuật [Xích của Khao Khát] mang đến cho người mặc sự bảo vệ cao với những đòn tấn công tâm trí.
Nhưng mà, không như trông đợi của cậu, giọng hát xinh đẹp vẫn không hề bị ảnh hưởng. Sunny vẫn có thể nghe thấy nó rõ ràng. Cậu vẫn cảm thấy bị những giọng ca đó hấp dẫn.
'Đợi đã...họ đang hát bằng ngôn ngữ gì đó?'
Kì lạ là, Sunny phát hiện bản thân không thể hiểu được những lời hát của giai điệu du dương đó.
Thậm chí kì lạ hơn, cậu đã bằng cách nào đó không nhận ra ngay từ ban đầu.
Những từ ngữ của ngôn ngữ không rõ kia có vẻ như thấm thẳng vào tâm trí cậu, không hề bị ngăn cản. Chúng vang vọng và hòa quyện vào nhau ở đó, khiến cậu cảm thấy hơi kì lạ. Nhưng mà, sự ảnh hưởng đó không xâm lấn hay tổn hại. Thay vì vậy, nó khá là...dễ chịu.
Sunny chớp mắt.
'Mình nghe giọng nói.'
Rồi, cậu khẽ nghiêng đầu.
'...Nghe giọng ca như này có tính là ảo tưởng về âm thanh?'
Chẳng phải có một luật lệ gì đó liên quan đến chính xác tình huống này trong sách hướng dẫn an toàn? Đúng vậy...cậu đáng lẽ phải ngay lập tức báo cho vị sĩ quan hải quân gần đó nhất trong trường hợp như này.
Sunny thở dài, rồi đứng dậy. Cho dù trái tim cậu khao khát gặp những người có giọng ca xinh đẹp kia đến mấy, thì không đời nào cậu lại đi theo lời kêu gọi của bài ca êm ái đó.
Đã có một người mà giỏi giang trong việc kéo dây trái tim cậu đến khó chịu. Tim cậu có thể nói là quá đông đúc.
Sunny rời khỏi buồng của mình và đi tìm một người để báo cáo những sự ảo tưởng thính giác này. Sau vài bước, chân cậu đột nhiên đạp vào một vũng nước nông. Cúi xuống, Sunny nhìn thấy một lớp nước trong suốt đã phủ lấy sàn của đoạn đường trước mặt.
Lông mày cậu nhíu chặt.
Vẫn à đêm, nên những hành lang bên trong con thuyền khổng lồ chủ yếu là trống rỗng. Đương nhiên, với con thuyền kích cỡ như này thì không lúc nào là không có hoạt động gì đó. Cả đoàn ngủ theo ca để đảm báo lúc nào cũng có đủ thủy thủ và những chuyên gia có mặt để canh gác và vận hành những hệ thống của tàu.
Một nơi canh gác như vậy là ở ngay phía trước, chỉ đằng sau góc tường này. Không có một linh hồn nào ở quanh, và tầng nước mỏng này khiến Sunny bất an. Sau khi chần chừ một giây, cậu cử một cái bóng đi xem thử trước.
Khiến cậu nhẹ nhỏm, điểm bảo vệ đó có vẻ hoàn toàn ổn. Một sĩ quan cấp thấp trong bộ đồng phục xanh dương đang đứng gần tường, quan sát tấm bảng trên đó, hoặc có lẽ chỉ là nhìn bức tường vì buồn chán.
'Hắn ta không nhìn thấy đống nước đó?'
Hay...những thứ nước này cũng là ảo tưởng?
Sunny nghiến răng, rồi đi về phía trước và tiếp cận.
"Xin lỗi."
Vị sĩ quan quay lại và nhìn cậu mà không có biểu hiện cụ thể nào cả.
"Ừm?"
Người này có vẻ ở tuổi cuối ba mươi, với làn da trắng bệch và mái tóc đen chải ra sau. Không có gì cụ thể đáng nhớ về hắn, trừ việc gương mặt hắn có vẻ rất yên.
Sunny thở dài, rồi ngượng nghịu nói:
"Đó, ờ...hướng dẫn an toàn đã nói phải thông báo cho sĩ quan gần nhất nếu tôi nghe giọng nói. Ừ thì, tôi đang. Nghe thấy chúng. Nên..."
Người hờ hững đột nhiên trở nên sống động. Một tia sáng kì lạ xuất hiện trong mắt hắn.
"Ồ? Cậu nghe thấy gì?"
Sunny xoa mặt.
"...Tiếng hát. Tôi nghe thấy tiếng hát rất xinh đẹp."
Sĩ quan nhìn cậu chăm chú vài giây, rồi gật đầu.
"Tôi hiểu. Vậy thì, xin hãy đi theo tôi lên boong thuyền."
Sunny định tiến lên một bước, nhưng rồi lưỡng lự một giây và hơi tựa vào một bên tường. Liếc nhìn đằng sau người hải quân, cậu quan sát cái bóng của hắn ta.
Cái bóng có vẻ chính xác như bình thường. Nó hơi lung lay trên bề mặt nước, nhìn chăm chú Sunny như những cái bóng thường làm.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn cảm thấy rất bất an, vì lý do gì đó. Trực giác của cậu không hẳn là báo động, nhưng mà nó đã trở nên cảnh giác đến kì lạ.
Sunny nhìn lại tên sĩ quan.
"Tại sao là boong trên?"
Người kia mỉm cười.
"Làm ơn, theo tôi lên boong trên."
'Có gì đó...sai.'
Sunny cau mày, cố hiểu thứ gì đang khiến cậu bất an. Có phải ánh mắt không chớp chỉ một lần của tên hải quân kia?
Không chớp mắt...đúng vậy. Tên mặc đồng phục của sĩ quan cấp thấp đã không chớp mắt kể từ khi họ bắt đầu nói chuyện.
Sunny nhìn hắn thêm vài giây nữa, rồi dè chừng lùi về sau một bước.
"...Tôi thà không làm vậy."
Nụ cười lịch sự dần biến mất khỏi gương mặt tái nhợt của sĩ quan. Đôi mắt hắc ám của hắn trở nên hơi trống rỗng.
"Ồ."
Trong lúc Sunny lùi lại dưới ánh mắt của tên kia, thiết bị liên lạc của cậu đột nhiên rung lên và phát ra một âm thanh sắc bén.
Tên hải quân kia không có phản ứng gì với nó cả.
Còn Sunny thì nhận ra âm thanh đó ngay lập tức.
'Cứt thật...'
Trong giây kế tiếp, ánh sáng bên trong hành lang chớp tắt theo một quy luật cụ thể và cùng lúc tắt hẳn, khiến nơi này hoàn toàn chìm trong hắc ám. Con thuyền chiến run rẩy mãnh liệt trong một tích tắc, và rồi trở nên yên tĩnh trong lúc những lò phản ứng tắt đi.
Con thuyền hùng mạnh bị bao phủ bởi sự yên lặng tuyệt đối.
Tình Trạng Đen đã bắt đầu.