Chương 830: Rời Đi

Chương 830: Rời Đi

Ngày kế tiếp, Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên rốt cuộc rời đi khỏi Góc Bắc.

Sunny và những đại úy khác quan sát hàng người, máy móc, và hàng hóa được đưa vào khoang chứa như là không đáy của bốn ngươi thủy quái kim loại từ những bức tường cao của pháo đài cảng này. Không ai trong sáu người lên tiếng, bị những ý nghĩ ảm đạm nuốt lấy. Bậc Thầy Jet cũng giữ im lặng.

Đằng sau họ, nơi đóng quân to lớn mà đã nhộn nhịp với đủ thứ hoạt động chỉ vài ngày trước bây giờ hoàn toàn bị tháo dỡ và biến mất. Trước mặt họ bây giờ chỉ là một mảng xám bất tận của biển cả và một tương lai bất định.

Mặc dù chỉ có một phần tư toàn bộ đội quân sơ tán sẽ đi về phía nam từ cảng này hôm nay, quy mô này vẫn thật sự khổng lồ. Nhìn những con thuyền đáng sợ và dòng lũ binh lính đang lên chúng, Sunny không nhịn được mà cảm thấy hơi trầm trồ.

Dễ dàng tin rằng không có gì có thể ngăn được một lực lượng khổng lồ như vậy.

...Nhưng mà, cậu biết vậy là không đúng.

Sau một lúc, Bậc Thầy Jet thở dài.

"Được rồi. Đến lúc chúng ta cũng đi. Tập trung với tổ đội của mình và đi đến thuyền được sắp xếp. Mọi người đã biết phải làm gì nếu đoàn thuyền chạm trán một thảm họa trên đường. Cố gắng sống sót. Nếu thuyền đi đầu chìm và tôi chìm cùng với nó, thì theo thứ tự chỉ huy. Vandal sẽ tiếp lấy quyền chỉ huy đại đội nếu tôi biến mất."

Bậc Thầy Randal u ám liếc nhìn cô và nhăn mặt.

"Hi vọng tôi không phải làm vậy."

Mặc dù đoàn thuyền sẽ bị dẫn dắt bởi những sứ giả của Nhà Đêm, cũng không thể đảm bảo toàn bộ những con thuyền ở đây sẽ đến được Nam Cực. Đi thuyền trên biển là luôn nguy hiểm, và đa số những người Thức Tỉnh và Vượt Bậc của Quân Đội Đầu Tiên đều gần như vô dụng trong khoảng chiến đấu dưới nước.

Kể cả Sunny.

Liếc nhìn những đồng nghiệp lần cuối, cậu bước xuyên bóng tối và xuất hiện gần bến tàu đông người. Không khó để tìm đến những thành viên của tổ đội, vì đa số mọi người cho họ chút không gian vì tôn trọng.

Đi đến chỗ họ, cậu đeo lên một mặt nạ tự tin và hỏi với giọng thư giãn:

"Mọi người sẵn sàng chưa?"

Mọi người gật đầu...ngoại trừ Luster, người đột nhiên có vẻ lo lắng.

"Ờ...thật ra, tôi chưa từng ở trên thuyền. Tôi sẽ không bị say sóng chứ?"

Sunny lườm hắn vài giây, rồi nhún vai.

"Cậu là người Thức Tỉnh phải không? Người Thức Tỉnh thường có khả năng chịu đựng những thứ như vậy. Nên...chắc là chúng ta sẽ thấy."

Gương mặt Luster trề xuống. Nhưng mà, Belle đột nhiên vỗ vai chàng trai.

"Ừ thì, ít ra tôi rất mừng là có cậu trong số chúng ta."

Luster sáng bừng lên.

"Thật ư?"

Kiếm sĩ nở một nụ cười thân thiện và gật đầu.

"Chắc rồi. Người như cậu là rất có giá trị. Ý tôi là, nhìn cái là biết, rõ ràng cậu là người sẽ chết đầu tiên. Vì vậy, có nghĩa là người đó không phải là tôi. Chỉ nhiêu đó đã đủ khiến người ta cảm thấy tốt hơn mà!"

Chàng trai trẻ tuổi lườm cậu và khịt mũi.

"Đừng đùa như vậy. Không vui gì cả."

Belle chớp mắt vài lần.

"...Tôi không đùa."

Cùng lúc, Sunny lắc đầu và quay đi để che giấu một nụ cười.

"Nói chuyện đủ rồi! Đi thôi."

Cùng nhau, họ tiến vào cầu tàu dài và di chuyển về phía con thuyền ở xa. Đám người tách ra để họ đi xuyên qua và khép lại đằng sau họ như dòng nước. Cảm giác có hơi không thực.

Không lâu sau đó, đống thép của con thuyền chiến đã che lấy bầu trời. Cảm giác cái bóng dày đặc của nó ôm lấy cậu, Sunny đột nhiên cảm giác hơi bình tĩnh hơn.

Cậu liếc nhìn làn sóng xám bên dưới, thở dài, và đạp lên cầu nối từ cầu tàu lên con thuyền khổng lồ.

Vài giây sau đó, cái mồm hắc ám của khoang chứa hàng nuốt lấy cậu và những người đi theo.

Khi đã lên thuyền, tổ đội tách nhau ra để làm vài việc. Kim, Luster, và Samara đi kiểm tra quân nhu được phân bổ cho tổ đội, kể cả Tê Giác được sửa đổi mà đã được chứa trong một trong những thùng ở khoang chứa hàng khác của con thuyền khổng lồ này từ một lúc. Vì họ đã không thể nhìn thấy nó trước hôm nay, có nhiều thử kiểm tra và chẩn đoán họ cần phải thông qua.

Belle, Dorn, và Quentin theo một trong những sĩ quan hậu cần của thuyền để nhận nơi ở cho tổ đội và hơi nắm địa lý con thuyền, còn Sunny thì lang thang về phía boong thuyền.

Ở đó, cậu đi đến gần mép và tựa vào lang cang cao, nhìn xuống mặt nước ở phía xa. Những hình ảnh về Vùng Đất Lãng Quên và biển hắc ám dâng lên từ kí ức sâu thẳm, khiến cậu rùng mình.

Trong lúc Sunny chờ hạm đội khởi hành, những cái bóng của cậu đi thám hiểm con thuyền chiến. Kể cả nếu như cậu sẽ không quá hữu dụng nếu có một bầy Sinh Vật Ác Mộng hay là thứ khổng lồ kinh dị nào đó từ đáy sâu tấn công con thuyền giữa đường, cậu vẫn quyết tâm muốn nhớ kĩ từng ngóc ngách của cái quan tài thép khổng lồ này...chỉ đề phòng hờ.

Ý nghĩ giao tính mạng bản thân vào tay những người xa lạ không hề khiến Sunny thấy thoải mái, nói nhẹ nhất có thể, nhưng mfa cậu không có quá nhiều lựa chọn. Trong hai hay ba tuần kế đến, đoàn thủy thủ trên chiến hạm này và những Người Đi Đêm phụ trách hướng đi của hạm đội sẽ quyết định việc họ sống hay chết.

'Nguyền rủa...'

Sunny đột nhiên rất không vui với việc cậu đã không kiếm cho mình món Ký Ức mạnh mẽ liên quan đến bơi lội. Kể cả nếu như chúng chỉ có thể mang lại cho cậu một ảo giác an toàn, thì như vậy vẫn tốt hơn là không gì cả.

'Có lẽ mình nên ưu tiên việc đó khi đến Nam Cực. Chắc đây sẽ không là lần cuối cùng mình phải đi trên mặt nước bao la. Nghĩ lại thì...không phải kì lạ khi mình, hơn ai khác, lại bỏ qua vấn đề đi biển như vậy? Sau khi bỏ ra quá nhiều thời gian cố trốn thoát biển hắc ám, ngay cả một kẻ ngu cũng học cách tôn trọng nước...'

Nhưng có lẽ đó là nguyên nhân. Ở Vùng Đất Lãng Quên, Sunny đã trở nên quen thuộc với việc xem đáy sâu đồng nghĩa với cái chết. Cậu chưa từng nghĩ đến biển cả là gì khác ngoài thứ đó.

Chậm rãi, những người cuối cùng của Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên lên con thủy quái kim loại. Cửa của những khoang chứa hàng đóng lại, những cửa nắp được khóa chặt. Những sợi xích khổng lồ phát ra âm thanh ồn ào trong lúc neo được kéo lên.

Cả chiến hạm dưới chân cậu rung chuyển trong lúc những lò phản ứng hùng mạnh của nó sống dậy. Ban đầu là chậm, sau đó càng lúc càng nhanh, hạm đội bắt đầu di chuyển. Bốn mươi ngọn núi hợp kim và thép đi về phía trước, mũi thuyền cắt qua những làn sóng như mũi dao khổng lồ. Hàng ngàn người di chuyển trong những cái bụng kim loại nó, thổi sinh lực vào đám quái thú sắt.

Sunny nhìn pháo đài cảng chậm rãi trở nên nhỏ hơn. Nhanh chóng, bờ biển đã bị phủ trong sự mờ ảo.

Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên đã rời khỏi Góc Bắc.