Chương 831: Bậc Thầy Naeve
Sau một lúc, không có gì ở quanh hạm đội ngoài những làn sóng biển. Bốn mươi chiến hạm khổng lồ di chuyển theo đội hình mũi nhọn, với thuyền treo cờ đi đầu tiên. Hàng trăm những khẩu đại bác đáng gờm nhắm về mọi hướng, tầm bắn xen kẽ vào nhau để tạo thành một vùng tử vong quanh đoàn thuyền.
Dù vậy, Sunny vẫn không cảm thấy an tâm.
Cậu nhìn chăm chú mặt nước bên dưới một lúc, một biểu hiện tăm tối chưa từng rời khỏi mặt. Bất chấp sự khổng lồ của nó, hạm đội di chuyển với sự yên tĩnh khá ngạc nhiên. Nếu không có tiếng nước bị mũi thuyền mạnh mẽ đẩy đi và tung tóe lên bộ giáp hợp kim, thì Sunny có thể nhắm mắt và tưởng tượng rằng không có con thuyền nào khác quanh mình.
Chẳng phải rất kì lạ khi cậu cảm thấy an tâm khi ở trên một con thuyền bay hơn là một con thuyền đi biển đáng tin cậy hơn nhiều?
Cậu thở dài, rồi kích hoạt thiết bị liên lạc và vào dữ liệu hướng dẫn về những quy trình an toàn trên biển mà được cung cấp cho mỗi thành viên của Quân Đội Đầu Tiên. Trong tuần qua, mọi người đã phải học cái tài liệu khá to này và thực hiện vài buổi diễn tập mệt mỏi để làm quen với những luật kì lạ cho cách hoạt động đúng đắn trên thuyền.
Sunny có kí ức tốt hơn đa số mọi người, nên cậu có thể xem như học thuộc lòng sách hướng dẫn đó. Mặc dù cơ cấu chung của nó khá dễ hiểu và giải thích cho những người trên thuyền phải làm gì nếu có một báo động toàn thuyền hay toàn hạm đội, cũng có rất nhiều những luật lệ có vẻ khó hiểu.
Ví dụ như, có đoạn nói là "nếu bạn bắt đầu có những giấc ác mộng lặp lại hay là liên tục có những ảo tưởng, báo cáo với sĩ quan hải quân gần nhất ngay lập tức" hoặc "trong trường hợp mức độ cảnh báo được nâng lên Tình Trạng Đen, ngừng mọi hoạt động và cử động; đừng phát ra âm thanh, náo động, hay rung động gì; đừng triệu hồi Ký Ức và quan trọng nhất đừng chủ động tuần hoàn tinh túy", và vân vân.
Có vài cấp bậc báo động, được chia theo màu cấp. Tình Trạng Đen là nằm trong số cao và nguy hiểm nhất, chỉ kém hơn Tình Trạng Đỏ, có nghĩa là cả hạm đội phải chuẩn bị cho một trận chiến tổng lực. Nhưng mà, có rất nhiều quy định mà nằm bên ngoài những hoạt động quen thuộc.
Mặc dù Sunny không hề biết đa số những quy định này là dùng để ngăn ngừa việc gì xảy ra, cậu vẫn cảm thấy bình tĩnh hơn một chút khi biết chúng.
'Lúc nào cũng có thuyền đi giữa những Góc mà. Địa ngục à, thậm chí còn có thuyền liên tục đi lại giữa Tây Nam Cực và Nam Mĩ. Không có lý do gì phải quá lo lắng cả.'
Cậu thở dài, rồi lắc đầu và quyết định rời khỏi boong thuyền. Cho dù Sunny có thích hay không, thì cậu vẫn sẽ phải ở trên biển vài tuần tới. Để sự hoang tưởng áp đảo bản thân sẽ không giúp ích gì.
Có nhiều thứ cậu vẫn cần phải hoàn thành, từ kiểm tra Tê Giác đến tìm hiểu tổ đội có thể dùng những cơ sở gì trong chuyến đi thuyền nguy hiểm này, để còn thêm những sự thay đổi vào kế hoạch rèn luyện cho họ. Còn chưa kể đến việc cậu phải tiếp tục nâng cấp và chỉnh sửa những Ký Ức của họ nữa.
Trong lúc đi đến cửa kéo gần nhất, Sunny đột nhiên phát hiện thấy một bóng người cô độc đứng ở mũi thuyền, nhìn về phía mặt nước bao la như cậu vừa mới làm vài phút trước.
Người đàn ông cao và mặc một bộ áo khoác màu xanh dương đậm như bầu trời đêm. Bên dưới nó là một bộ đồ liền thân rất giống cái mà Sunny đang mặc, nhưng lại hơi khác. Nó được làm từ vật liệu kì lạ mà trông giống bộ đồ lặn hơn là quần áo với mục đích mặc bên dưới giáp.
Mặc dù người lạ đứng khá xa, Sunny vẫn bằng cách nào đó cảm giác được sự hiện diện của hắn ngay từ phía cửa. Nó trầm lắng, sâu sắc, và bí ẩn...khó nắm bắt.
Sunny không nghi ngờ rằng bản thân đang nhìn một vị Bậc Thầy khác.
Cậu chần chừ vài giây, rồi nhún vai và quyết định đến gần người Vượt Bậc không quen kia. Lúc cậu làm vậy, người kia quay lại và liếc nhìn Sunny với ánh mắt dè chừng.
Hắn khoảng ba mươi tuổi, đẹp trai, và có mắt màu tràm bất thường, xinh đẹp. Kì lạ là, mái tóc đen của hắn ta cũng có vẻ hơi có màu xanh đậm, ít nhất là khi dưới ánh mặt trời. Gần như này, cảm giác sâu sắc bí ẩn tỏa ra từ người lạ này càng thêm rõ ràng, như thể đa phần của hắn là đang ẩn nấp ngoài tầm mắt.
Sunny đã có thể đoán bản thân đang nhìn ai. Cậu suy nghĩ một chút, rồi đơn giản nói:
"Chào. Tôi là Vượt Bậc Giả Sunless của Đại Đội Thức Tỉnh Bất Thường Số Một."
Người kia không nói gì một giây, quan sát cậu. Đôi mắt màu tràm có vẻ tìm kiếm gì đó.
...Rồi, bất ngờ, một nụ cười rộng đột nhiên hiện lên mặt hắn.
"A! Tôi là Vượt Bậc Giả Naeve, của Nhà Đêm."
Hắn nhìn chăm chú Sunny với biểu hiện kì lạ vài giây, rồi đột nhiên phun ra:
"Cậu bị điên hả?!"
Sunny chớp mắt vài lần. Còn Naeve thì cười giòn và huơ tay vài lần.
"Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không...chỉ là con gái tôi là fan cứng của cậu đó!"
'...Gì cơ?'
Hoàn toàn bối rối, Sunny nhìn chăm chú tên thiếu gia của đại gia tộc Night nổi tiếng trong lúc hết sức cố gắng ra vẻ bình tĩnh. Cuối cùng, cậu khẽ rê người và nặn ra một câu hỏi:
"Con...con gái ông bao nhiêu tuổi, nếu tôi có thể hỏi?"
Naeve mỉm cười.
"Con bé năm tuổi. Bài Ca Ánh Sáng và Bóng Tối là bộ phim yêu thích của con bé...con bé chắc là đã xem nó cả trăm lần rồi! Đương nhiên là phiên bản qua kiểm duyệt. Con bé cực kì yêu thích nhân vật của cậu. Cậu là thần tượng của con bé! A...tôi thật sự phải xin lỗi Bậc Thầy Sunless. Làm ơn tha lỗi cho sự mất lịch sự của tôi. Tôi chỉ là...hơi kích động."
Tên thiếu gia của Nhà Đêm giữ im lặng vài giây, rồi đột nhiên lấy ra một tấm giấy tổng hợp và một cây bút từ đâu đó và đưa chúng về phía Sunny.
Sunny cúi xuống nhìn chúng với biểu hiện cứng đơ và lông mày hơi nhướng lên.
"Ờ...tôi nên làm gì với những thứ này?"
Bậc Thầy Naeve nhìn cậu một lúc lâu, một lúc lâu và ngượng nghịu.
"Đó...có thể cho tôi chữ ký của cậu? Làm ơn. Cậu biết đó, để tôi ghi điểm với con gái tôi..."