Chương 829: Những Vết Sẹo
Vào ngày trước khi rời đi, Sunny và tổ đội không có quá nhiều việc phải làm. Phòng gym mà họ đã dùng thật ra đã bị tháo dỡ vào đêm qua, nên họ không thể tiếp tục việc rèn luyện.
Đương nhiên, Sunny có thể nghĩ ra một biện pháp sáng tạo để khiến binh lính của mình ăn nhiều cay đắng hơn, nhưng rồi quyết định thôi. Thay vì vậy, cậu tập trung họ tại một bức tường của pháo đài cảng cho một buổi dã ngoại đột phát.
Rời khỏi Góc Bắc à một dịp trọng đại, đặc biệt là khi cân nhắc đến họ rời khỏi để đi đến một trận chiến tranh. Đây có lẽ sẽ là cơ hội cuối cùng để họ có thể thả lỏng và tận hưởng bản thân trong an toàn tuyệt đối, nên sẽ thật sự đáng tiếc nếu bỏ lỡ nó.
Tổ đội thưởng thức một bữa ăn bao gồm đủ loại món ăn mà Sunny đã trưng dụng từ phòng ăn của sĩ quan. Thậm chí còn có những đồ uống mà đúng ra là bị cấm bởi luật lệ của quân đội, mặc dù chúng có hiệu quả rất hạn chế đối với người Thức Tỉnh.
Bảy người họ nhìn những thùng nặng nề được chất lên những con thuyền khổng lồ trong sự yên lặng đăm chiêu. Ừ thì...ít nhất thì sáu người họ đang làm vậy. Còn Luster thì đang lén lút ngắm nghía Samara.
Sau vài giây yên lặng, người phụ nữ dáng cao nói với giọng bằng phẳng:
"Nhìn cái gì đó?"
Chàng trai giật mình và ngượng nghịu nhìn đi.
"Đó...ờ...cô có một vết sẹo ghê gớm thật! Cô có nó như thế nào vậy Sam?"
Samara quả thật có một vết sẹo rất bắt mắt mà kéo dài từ vai đến cánh tay. Vì tay áo hiện đang cuộn lên, một phần của nó đang lộ ra.
Cô thoáng nhìn xuống tay mình, rồi nhún vai.
"Khi tôi khoảng tuổi cậu, có một Cổng mở ra ở một phần tường rào chưa hoàn thành của thành phố. Là một trong những người Thức Tỉnh gần nhất ở nơi đó, tôi là một trong những người phản ứng đầu tiên. Dù sao thì...có một vụ nổ, và tôi bị ném khỏi vách tường. May mắn là, tay tôi bị mắc vào giàn giáo. Đau như địa ngục ấy, nhưng ít nhất tôi không ngã xuống tận đất và biến thành đống máu."
Luster chớp mắt vài lần, rồi nhếch mép cười.
"Đó không là gì cả! Tôi thật ra từng bị cắn đứt toàn bộ cánh tay phải. Một con sâu đá khổng lồ bằng cách nào đó đào hầm dưới Thành Thị mà tôi đã neo ở, rồi hiện lên từ dưới đó, nuốt lấy Cổng Dịch Chuyển ngay lập tức. Những người sống sót bọn tôi phải đánh đuổi nó, nhưng rồi bị mắc kẹt trên đống đổ nát, bị vây quanh bởi đàn sâu nhỏ hơn."
Hắn hơi tái đi.
"...Đương nhiên là nhỏ hơn so với con đầu tiên. Mỗi con trong số chúng vẫn dài ít nhất chục mét. Điểm tốt duy nhất là đám khốn đó chỉ có thể di chuyển trong đất, nên chúng tôi an toàn miễn sao ở trên những tảng đá to. Chúng tôi làm vậy vài tuần. Nhưng rồi thức ăn và nước uống đã hết, nên chúng tôi phải bỏ chạy. Tôi tự mình giết cả một con...nhưng không phải trước khi bị thứ chết tiệt đó cắn mất một tay!"
Luster may mắn là đã mất tay trong thế giới Mộng Ảo. Mặc dù nó chắc chắn đã gây ra rất nhiều tổn thương đến cơ thể vật chất, hắn đã không bị tàn tật cả đời.
Chàng trai nhìn quanh và nở một nụ cười tự phụ với Belle.
"Vậy còn cậu? Tệ nhất của cậu là gì hả?"
Kiếm sĩ suy nghĩ một chút.
"Ừ thì...tôi đoán đó là vài năm trước. Tôi đóng quân ở một viện nghiên cứu ở nơi hẻo lánh, ở trong nơi hoang dã. Có một Cổng mở ra gần nơi chúng ta, và toàn bộ cơ sở bị đám quái vật chiếm lấy. Tôi gần như là người duy nhất sống sót, nhưng mà đám Sinh Vật Ác Mộng đã đuổi đến tận nơi. Tôi không có biện pháp liên lạc với HQ, và nơi ở của nhân loại gần đó nhất là cách nửa ngàn cây số."
Một nụ cười thú vị hiện lên mặt hắn.
"Mất tôi khoảng một tháng đi bộ đến đó. Đám sinh vật đuổi theo là không quá khó xử lý, nhưng mà không khí...không cần phải nói, đến cuối cùng, tôi liên tục họ ra phổi của mình. Đó là lần tôi bị thương tệ nhất. May mắn là, một healer Vượt Bậc tốt bụng đã giúp tôi hồi phục."
Một sự yên lặng bất an lắng xuống tổ đội. Vài giây sau đó, Dorn đột nhiên khịt mũi.
"Đó khiến tôi nhớ đông chí của mình. Sinh Vật Ác Mộng đầu tiên mà tôi đụng phải đã hoàn toàn nghiền nát cả hai chân tôi. Tôi phải lôi bản thân qua bùn hai tuần lễ, chậm chạp và đau đớn, để đến Thành Thị gần nhất. Đương nhiên đó là nhiều năm trước rồi, nhưng mà không có thứ sinh vật nào đã có thể chơi tôi ác đến vậy kể từ đó."
Mọi người có vẻ có tâm trạng khoe khoang chiến sẹo của mình, Quentin chần chừ một chút, rồi cũng quyết định chia sẻ một câu chuyện:
"Tôi từng bị một Sinh Vật Ác Mộng mà trông như một con nhện khổng lồ bắt lấy. Nó đặt tôi vào một cái kén không thể xuyên thủng và lấp đầy nó với chất dịch tiêu hóa, để biến tôi thành một sinh tố dễ uống...như nhện thường làm. Vấn đề là, tôi có thể chữa trị bản thân hơi nhanh hơn thứ axít kia có thể tan chảy tôi. Dù vậy, sau vài tuần như thế, sự kiên nhẫn của tôi trở nên rất mong manh."
Kim kinh hoàng nhìn hắn.
"L-làm sao...làm sao anh sống được?"
Tên ga lăng mỉm cười.
"Ừ thì, trong lúc axít chậm rãi ăn mòn cơ thể tôi, tôi cũng chậm rãi ăn mòn cái kén. May mắn là nó đã thua trước tôi. Nhưng mà, tôi không thể trả thù cho những nạn nhân khác và giết con nhện đó...nó vẫn còn ngoài kia, ở đâu đó. Tôi hi vọng chúng ta sẽ gặp lại nó một ngày nào đó."
Kim cúi xuống, và rồi thở dài.
"Tôi...thật ra chưa từng bị tổn thương ghê gớm đến vậy. Nhưng có một lần cả tổ đội tôi dính phải thứ dịch hạch kì lạ. Nó là...một thứ bệnh thật sự tra tấn và nhanh chóng lan ra khắp Thành Thị. Nhiều người chết trong đau đớn. Đến cuối cùng, chúng ta tìm ra được dịch hạch đó là sự hiện hữu của một Khủng Bố kì lạ. Một khi biết được, một vị Thánh của đại gia tộc Song đến, và bằng cách nào đó tiêu diệt nó. Tôi, cũng như những người vẫn còn sống, được cứu mạng."
Luster vỗ vai cô gái trẻ.
"Cô đã làm tốt lắm, Kimmy."
Rồi, hắn nhìn Sunny, chần chừ vài giây, rồi cẩn thận hỏi:
"Ờ...vậy còn đội trưởng? Đội trưởng có từng bị thương nghiêm trọng lắm không?"
Sunny gãi gãi gáy của mình.
"Ồ? Để tôi nghĩ xem...lồng ngực tôi từng bị nghiền nát. Tôi cũng từng bị mổ bụng, đầu độc, thiêu cháy, và nhấn chìm. Một lần, tôi thậm chí còn bị chết cháy và chết chìm cùng lúc nữa chứ."
Luster chớp mắt.
"Làm sao người ta có thể vừa bị thiêu đốt vừa bị nhấn trong nước?"
Sunny cho hắn một nụ cười rất sống động.
"Dễ thôi! Cậu chỉ cần bị nhấn chìm trong kim loại chảy. Nhưng mà vết thương tệ nhất trên cơ thể thì...hờ...chắc phải là lúc bị chặt đầu ha? Đó thật sự đau điếng mà. Nói thật, tôi không khuyên mọi người nếu có thể tránh thì đừng để bị chặt đầu. Thật sự là không đáng...trong đa số trường hợp..."
Sáu người Thức Tỉnh trợn mắt nhìn cậu với những biểu hiện kì lạ.
Sunny hắng giọng.
"Gì? Thật sự là không! Tin tôi đi, tôi nên biết..."