Chương 813: Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên

Chương 813: Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên

Bậc Thầy Jet dẫn cậu đến một PTGTCN bọc giáp của quân đội mà đứng cách thềm đông đúc khoảng vài mét. Có vẻ như phương tiện ở khu vực này là bị hạn chế rất nhiều, nhưng mà cô lại không để ý. Nhìn ra được, cấp bậc và địa vị của cô có thể đạp lên vài thứ luật lệ đó.

Bản thân PTGTCN đó cũng khác với mẫu dân dụng mà Sunny đã quen thuộc, cũng như chiếc cảnh xác nặng hơn mà cậu đã ở trên vài lần trong quá khứ. Nó trông cường tráng và góc cạnh hơn, được đè nặng bởi vài lớp giáp vật liệu tổng hợp, và hoàn toàn được nối đất. Kể cả nếu như phương tiện sở hữu khả năng lơ lửng phạm vi nhỏ, thì bản thân nó cũng hoàn toàn đủ khả năng di chuyển trên những môi trường tự nhiên mà không cần dùng đến.

Trong lúc họ tiến vào trong, những rô bốt chất đồ hình người cao kều di chuyển để dỡ hàng từ đoàn tàu ray, được điều khiển bởi những nhân viên mà có thể nhìn thấy đang ngồi trong buồng lái. Bộ xương ngoài thô thiển đó hoàn toàn không có giáp và không thể chạm đến sự trơn tru về động tác, quy mô, hay là sự phức tạp của những họ hàng quân sự của chúng, nhưng mà cũng dư sức thực hiện những công việc nặng nhọc này.

PTGTCN gầm rú sống dậy, khiến Sunny giật mình. Có vẻ như sự phân biệt với những mẫu dân dụng là càng rõ rệt hơn ở bên dưới bề mặt. Hệ thống dùng để đẩy phương tiện về phía trước hoàn toàn khác, tạo ra nhiều âm thanh và rung động hơn hẳn, cùng với đó đương nhiên là lực lượng thuần túy. PTGTCN bắn về trước, vừa đủ tránh khỏi vài cái rào cản trước khi đến con đường xi măng thô sơ dẫn đến cảng.

Trong lúc đến gần hơn pháo đài thủy quân, Sunny có thể quan sát những hoạt động sôi nổi quanh nó.

Hiện tại, cảng đã trở thành một nơi đóng quân cho lực lượng lớn hơn nhiều mà thiết kế của nó có thể chịu. Hàng ngàn nhân viên chính phủ và binh lính đang bận rộn với những chuẩn bị cho chuyến khởi hành mà càng lúc càng gần.

Thật nhiều những căn nhà xây sẵn đứng trong những hình vuông gọn gàng, vài cái là dùng để cho những người của Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên ở tạm thời, vài cái là dùng để chứa đồ, nơi sản xuất, nơi rèn luyện, bệnh viện dã chiến, và nhiều thứ khác.

Rất nhiều máy móc nặng liên tục di chuyển giữa những nơi đó, hoặc là vận chuyển hàng hóa hoặc là tham gia vào việc tháo dỡ đủ loại kiến trúc. Bất chấp quy mô ấn tượng của trại quân sự, bản chất tạm bợ và sơ sài của nó là không khó nhìn ra. Quân đội đã đang bận rộn tháo dỡ nhiều tòa nhà để có thể di chuyển những bộ phận của chúng vào khoang chứa của bốn mươi chiến hạm.

Hàng ngàn người tập trung ở trại như là kiến bò. Sunny thấy những nhân viên không chiến đấu vội vàng hoàn thành nhiệm vụ của mình, cũng như nhiều binh lính bận rộn với những bài tập rèn luyện và luyện trận. Vài người là Thức Tỉnh, nhưng đa số là người bình thường.

Có đủ loại đơn vị chuyên môn trong tầm mắt - những đội kĩ sư, bộ binh cơ khí mà di chuyển trong những bộ khung xương ngoài đáng sợ, những người vận hành phương tiện súng pháo, và nhiều hơn nữa mà Sunny không thể nói tên. Cậu thậm chí còn thấy vài cỗ máy chiến tranh di động mà trông giống những kẻ khổng lồ một mắt được đúc từ kim loại, có chiều cao từ sáu đến mười mét. Những rô bốt hình người này và những người lái chúng để một ấn tượng mạnh với cậu.

Chúng không hề giống những cỗ máy chất dỡ hàng mà cậu đã thấy vài phút trước. Mặc dù Sunny biết những cỗ máy này được xây và vận hành bởi con người, cậu vẫn không thể rũ bỏ cảm giác bản thân đang nhìn những svam to đùng.

Chậm rãi quy mô của chiến dịnh sắp đến bắt đầu trở nên rõ ràng trong đầu cậu. Chắc rồi, cậu đã biết con số đoán chừng một thời gian dài...nhưng mà biết và thấy là hai khái niệm khác nhau.

Sunny lưỡng lựu vài giây, rồi hỏi bằng giọng khô khàn:

"...Cô nói là sẽ có vài đoàn thuyền như này?"

Bậc Thầy Jet gật đầu trong lúc dễ dàng điều khiển PTGTCN:

"Đúng. Bốn, hiện tại là vậy. Hai sẽ đi từ Góc Bắc, một từ Đông và một từ Tây. Mỗi đoàn sẽ vận chuyển khoảng một trăm ngàn binh lính đến Nam Cực trong tháng tới. Đó cũng sẽ bao gồm hai mươi ngàn người Thức Tỉnh, và khoảng năm mươi Bậc Thầy."

Cô ngừng lại, rồi nói thêm:

"Nếu việc điều quân suôn sẻ, chúng ta đến cuối cùng sẽ có ít nhất sáu mươi ngàn người Thức Tỉnh và khoảng từ một đến ba trăm Bậc Thầy tham gia nỗ lực sơ tán."

Sunny hít một hơi sâu.

Những con số đó...mặc dù số người thường được cử đến Nam Cực là khổng lồ hơn hẳn, những con số sau mới là thứ khiến cậu khựng lại. Sáu mươi ngàn nghe có vẻ không nhiều, nhưng đó có nghĩa là khoảng một phần tư toàn bộ người Thức Tỉnh trên thế giới sẽ tập trung đến một lục địa...và đó là không kể đến những người mà vốn đã ở Góc Nam.

Con số Bậc Thầy còn khó tin hơn nữa. Ba trăm là hơn một nửa những người Vượt Bậc trên đời! Chính phủ thật sự đã làm hết sức.

Sức mạnh như vậy.

...Nhưng mà liệu có đủ?

Cử nhiều người Thức Tỉnh như vậy tham chiến chắc chắn cũng sẽ để ba Góc còn lại ít bảo vệ hơn, và những cư dân nơi đó sẽ nguy hiểm hơn trước sự thất thường của Ma Pháp Ác Mộng. Áp lực mà tỏa ra trên cơ sở hạ tầng tồn tại vào lúc này chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể sau khi lượng người tị nạn đến những cứ điểm của nhân loại.

'Đúng...là đống lộn xộn.'

Nhìn hàng ngàn người di chuyển quanh trại tạm thời, Sunny không nhịn được mà phải tự hỏi bao nhiêu người trong số họ sẽ có thể quay trở lại.

...Cậu cũng không có lựa chọn mà tự hỏi liệu bản thân có thể.

Mặc dù những thành viên của Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên có vẻ được đào tạo và có kỉ luật, cậu có thể nhìn ra dấu vết của sự sợ hãi và không chắc chắn ẩn giấu sâu trong mắt họ. Những người này có lẽ là những binh lính chuyên nghiệp và tận tâm, nhưng không ai trong số họ từng đối mặt sự đe dọa như là thứ họ sắp sửa ném bản thân vào.

Buồn cười là, Sunny - bất chấp tuổi còn trẻ và thiếu lý lịch nhập ngũ - lại đến gần loại chiến tranh này và được chuẩn bị tốt hơn hẳn để chống lại những thứ kinh dị của nó hơn đa số những thành viên của quân đội được vội vàng tập hợp này.

Cuối cùng, cậu cảm thấy một thứ mà chưa từng cảm thấy kể từ khi biết được về thảm họa sắp đến.

Gánh nặng của trách nhiệm đang chẩm rãi lắng lên trên vai cậu.

Sunny thở dài, rồi lặng lẽ lắc nó khỏi tâm trí.

'Nhảm nhí gì vậy?'

Cậu nhìn Bậc Thầy Jet, chần chừ một giây, rồi hỏi:

"Vậy...khi nào tôi mới được một bộ đồng phục ngầu như của cô?"