Chương 812: Đoàn Thuyền Hải Quân

Chương 812: Đoàn Thuyền Hải Quân

Như Sunny đã biết, đường thủy là biện pháp vận chuyển hàng hóa tối ưu nhất- và vận chuyển người - qua khoảng cách xa. Văn mình nhân loại đã luôn tận dụng tính chất này.

Những con đường trao đổi hàng hóa và văn hóa sớm nhất, và cùng với đó là sự tiến bộ đều nằm dọc theo những con sông lớn, và sau đó là mở rộng đến bờ biển và đại dương. Đó dẫn nhiều trung tâm văn minh nổi bật nằm dọc theo bờ biển.

Nhưng mà, nhân loại đã nuối tiếc việc đó rất nhiều khi mà nước dần dần tiến lên và cắn nuốt toàn bộ những thành phố xinh đẹp, quan trọng đó. Tệ hơn nữa, khi Ma Pháp Ác Mộng xuất hiện, biển và đại dongw trở nên đầy rẫy những Sinh Vật Ác Mộng đáng sợ.

Vì lý do đó, rất ít nơi dân cư đông đúc bây giờ ở gần nước. Càng sâu trong đất liền, càng tốt. Nhưng mà nhân loại vẫn cần tận dụng sự tiện nghi mà chỉ biển mới có thể mang đến. Vì vậy, có nhiều cảng quân sự ở mỗi Góc.

Sunny đang nhìn một cảng đó.

Ngay cả sau khi trải nghiệm sự ghê gớm và bao la của Vùng Đất Lãng Quên và Đảo Xiềng Xích, cậu vẫn không nhịn được mà hơi thấy trầm trồ. Bản thân cảng trông giống một pháo đài bất khả xâm phạm, với những bức tường cao nhô lên cao khỏi mặt nước và sóng ảm đạm.

Những khẩu đại bác khổng lồ nhắm về phía đườn chân trời, chuẩn bị thả ra địa ngục xuống bất cứ thứ gì dám đến gần bến bờ đông đúc này. Đủ loại biện pháp phòng ngự công nghệ ma pháp tràn đầy năng lượng. Cậu không nghi ngờ rằng có nhiều hơn nữa ẩn giấu dưới nước.

...Nhưng mà, ấn tượng hơn nhiều bản thân cảng, là những con thuyền.

Sunny đứng hình khi nhìn thấy chúng.

Khoảng bốn mươi con thủy quái kim loại đang neo dọc bờ, mỗi chiếc thuyền dài hơn một cây số và cao như một tòa lâu đài. Thân thuyền có những bộ giáp dày và nặng đến mức có vẻ kì lạ là những ngọn núi thép này lại có thể nổi trên nước. Vài cái có vẻ sáng bóng và mới, nhưng đa số thì mang những vết sẹo khổng lồ, cắt sâu, xấu xí. Nhiều tám giáp bẻ cong và bị ăn mòn, còn vài cái thì bị khiến cho móp mép bởi những đòn tấn công kinh khủng.

Mỗi con thuyền sở hữu vô vàn những vũ trang, từ đại bác hạng nặng đến những khẩu súng chống không liên thanh và những khẩu súng cối mũi ngắn. Từng hàng tên lửa, khí giới, và thủy lôi có thể thấy được bên trong những tổ ẩn giấu. Những khẩu đại bác chính là có vẻ đặc biệt đáng sợ, đa số trông giống những súng điện từ quá khổ mà đặt dọc theo cả chiều dài con thuyền.

Mỗi khẩu súng có khả năng đẩy ra một đợt bắn động năng nặng nề với tốc độ khủng khiếp đến mức gần như không có kiến trúc nhân loại nào có thể sống sót va chạm đó. Có lẽ ngay cả một quận cũng không thể.

Những con thuyền nghỉ ngơi trên nước như những kẻ khổng lồ ngủ say. Nhìn chúng, Sunny không kiềm được mà rùng mình.

Nhân loại đã quen với việc xem những người Thức Tỉnh là vũ khí chết chóc nhất của họ, nên dễ quên mất những người bình thường có thể hùng mạnh và phá hoại đến mấy với sự giúp đỡ của đúng loại công nghệ.

...Đáng tiếc là, những công nghệ đó trở nên kém tin cậy hơn chống lại những Sinh Vật Ác Mộng Cấp Bậc cao hơn.

Những thứ Ngã có thể kháng cự những đợt oanh tạc hủy hoại nhất không quá khó khăn, còn những thứ Đồi Bại thì có thể sống sót cả những vụ nổ hạt nhân. Khoa học không thể giải thích những nguyên tắc hoạt động trong những tình huống đó, nhưng mà rất nhiều chứng cứ thực nghiệm đã được thu thập, cùng với những kết quả hủy hoại, trong những ngày ban đầu của Ma Pháp Ác Mộng.

Nên, bất kể bốn mươi thủy quái thép này trông ấn tượng đến mấy, Sunny biết chỉ những con thuyền này là không đủ để vượt qua biển cả. Trừ khi chúng được đi kèm bởi những chiến binh Thức Tỉnh và dẫn dắt bởi những hoa tiêu của Người Đi Đêm, nếu không thì ngay cả những pháo đài trên mặt nước này cũng không thể sống sót chuyến đi đến một Góc khác.

Dù vậy, Sunny vẫn không thể không ngưỡng mộ sự hùng vĩ yên lặng của chúng.

'Một thứ là chắc chắn...chuyến tàu vừa rồi là không so sánh được với chuyến này.'

Trong lúc cậu nhìn chăm chú hạm đội, một giọng nói quen thuộc đột nhiên gọi cậu:

"Chào Sunny! Chào mừng đến cảng nhỏ của chúng ta."

Cậu chậm rãi quay đầu lại.

Bậc Thầy Jet đã không thay đổi gì nhiều. Cô trông vẫn vậy - tự tin, xinh đẹp, với mái tóc đen như lông quạ và đôi mắt xanh dương băng giá. Nhưng mà bộ đồng phục bình thường của cô đã bị thay thế bởi một bộ áo khoác dài của quân đội màu xanh đậm.

Có một nụ cười hài lòng trên môi cô.

Đám đông tách ra trong lúc cô đi đến gần và liếc nhìn những con thuyền đang neo ở đó.

"Ấn tượng, phải không?"

Sunny lưỡng lự một giây, rồi gật đầu.

"Ừm...giờ khi nhìn thấy chúng, thì tôi bắt đầu hiểu chúng ta sẽ di tản tám trăm triệu người từ Nam Cực như thế nào."

Kẻ Gặt Hồn lắc đầu.

"Đừng chắc như vậy. Đây chỉ là một trong vài chuyến tàu mà sẽ đi về phía Góc Nam. Chúng sẽ đưa Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên đến Nam Cực, mang vài triệu dân tị nạn, và quay trở về. Nếu mọi thứ ổn thỏa, thì đến khi những con thuyền trở lại, việc huy động quân lực sẽ đã bắt đầu. Hạm đội sẽ mang tiếp viện đến chỗ chúng ta, mang thêm dân thường rời khỏi...và lặp lại quá trình đó đủ số lần cần thiết."

Cô thở dài.

"Đương nhiên, xác suất gần như là không phần trăm để mọi thứ đều ổn thỏa. Kể cả nếu có, thì sẽ mất ít nhất cả năm để tập trung mọi người...nếu chúng ta còn sống đến lúc đó. Ai biết được, có lẽ chúng ta sẽ bị áp đảo và cắn nuốt bởi những con quái vật chỉ trong vài tháng đầu tiên."

Sunny liếc nhìn cô, biểu hiện ảm đạm.

"...Cô thật sự biết cách nâng sĩ khí, đúng không hả?"

Bậc Thầy Jet nhếch mép cười:

"A, đừng quá nghiêm túc. Dù sao đi nữa, tôi rất mừng vì cậu đã quyết định tham gia bữa tiệc, Sunny. Tôi thật sự cần một người có thể tin tưởng bên cạnh. Đừng hiểu lầm, những thuộc hạ của tôi đều là những chiến binh rất có danh dự và giàu kinh nghiệm...nhưng họ không phải là cậu."

Cậu chớp mắt vài lần.

"Tôi không biết mình đặc biệt như vậy."

Cô nhìn cậu, rồi nhún vai và bắt đầu bước đi, khiến Sunny theo sau.

"Cần một loại người nhất định để đối mặt với đáy sâu của tuyệt vọng, và vẫn tiếp tục chiến đấu. Cậu là một người như vậy, Sunny."

Kẻ Gặt Hồn liếc nhìn cậu, rồi nói thêm trong giọng nói mà hoàn toàn không có hài hước:

"...Và tất cả chúng ta sẽ trải nghiệm rất nhiều tuyệt vọng trong vài tháng tới. Tôi có cảm giác như vậy."