Chương 811: Chuyến Tàu
Sunny chưa từng nghĩ có ngày cậu sẽ rời khỏi thành phố. Cậu thật ra còn hiếm khi nghĩ đến bất cứ thứ gì bên ngoài thành phố. Hơn thế nữa, với cậu, thành phố thật sự đã luôn có vẻ như một vùng đất xa lạ. Cả thế giới của cậu từng bắt đầu và kết thúc ở ngoại ô.
Hàng chục triệu người sống ở ngoại ô có một mối quan hệ rất đặc biệt với vùng hoang dã bên ngoài. Họ đã sống cả đời gần với nó hơn nhiều so với những công dân thật sự, và không bị tách khỏi nó bởi những tường cản cao mà đi cùng những hệ thống lọc không khí mạnh mẽ. Một mặt nó khiến họ quen hơn với sự tồn tại ở bên ngoài.
Mặt khác, họ liên hệ bên ngoài với cái chết, với bệnh tật, và đói khát đến sâu sắc. Với họ, nơi hoang dã đồng nghĩa với cái chết theo mọi ý nghĩa của cái từ đó, chứ không phải một khái niệm xa xăm và hoàn toàn trong lý thuyết.
Đó là tại sao Sunny cảm thấy rất kì lạ khi nhìn chăm chú đoàn tàu mà sẽ mang cậu đến điểm hẹn nơi Bậc Thầy Jet sẽ đón gặp cậu.
Chuyến tàu xuyên lục địa này không trông giống những con tàu nhẹ bên trong thành phố chút nào cả. Nó trông như một con quái thú kim loại khổng lồ được bọc giáp nặng nề mà kéo dài hàng trăm mét, cơ thể dài của nó bao gồm nhiều đoạn to đùng.
Có những khoang chở khách, những khoang chở hàng, nhiều khoang phục vụ, và có cả một đơn vị sữa chữa và chế tạo di động có khả năng khôi phục những đoạn đường ray hư hại nếu con tàu gặp phải trở ngại trên đường. Từng hàng súng máy đường kính lớn, đại bác tự động, và điểm phòng ngự khác nhô lên trên nóc tàu, được điều khiển bởi những kĩ sư đường ray và những sĩ quan an ninh.
Đó là một pháo đài di động, đáng sợ. Bất cứ thứ gì kém hơn sẽ là không đủ an toàn, khi nghĩ đến chính phủ rất hiếm khi chú ý đến những Cổng Ác Mộng mở ra ở cách xa trung tâm dân số.
Sunny tò mò quan sát đoàn tàu một lúc, rồi đi tìm khoang mà mình được chỉ định.
Là một Bậc Thầy, cậu được phép ngồi trên khoang tàu mà được bài trí xa hoa dùng cho những công dân cấp cao, công chức của chính phủ, và những thành viên của gia tộc Truyền Thừa. Cậu cũng có cả một căn phòng cho riêng mình. Căn phòng này có kích thước có thể so sánh với phòng cậu lúc ở Học Viện, nhưng được trang bị và cung cấp đầy đủ hơn nhiều.
Sunny ném túi xách lên một cái kệ và ngồi xuống gần cửa sổ, tận hưởng sự mềm mại của một cái ghế dựa trông đắt tiền. Một biểu hiện kì lạ xuất hiện lên mặt cậu.
'Ừ thì...nếu nói về chiến tranh, thì cái này đúng là xa hoa đến kì lạ.'
Đương nhiên, cậu biết những điều kiện sang trọng này sẽ không kéo dài.
Không ai làm phiền cậu đến khi con tàu bắt đầu di chuyển, ban đầu là chậm, rồi dần nhanh hơn. Nhanh chóng, cảnh tượng quen thuộc của thành phố và ngoại ô bay qua, và con thú kim loại vĩ đại cuối cùng thoát đến nơi hoang dã.
Sunny cảm giác tâm trạng nghiêm trang tràn vào tâm trí mình. Bất chấp đã có nhiều năm trong đời là ở nơi hoang dã và không được chạm đến hơn nhiều ở thế giới Mộng Ảo, cậu vẫn như thế nào đó có cảm giác như thể bản thân đang bước ra khỏi nền văn minh nhân loại lần đầu tiên trong đời. Cậu nín thở trong lúc những kiến trúc nhân tạo biến mất đằng sau.
Nhưng mà, cảnh tượng thật sự của thế giới lại không khiến cậu thấy ấn tượng gì cả. Nó chỉ...hơi buồn chán.
Nơi hoang dã của Góc Bắc trông chủ yếu như một vùng hoang vắng, trống rỗng. Nó gần như chỉ có bùn và tuyết. Bất cứ thực vật nào mà vẫn bám víu sự sống ở trong đất cằn cỗi trông yếu ớt và đù đờ. Bầu trời thì nặng nề và xám, còn không khí thì hơi mờ mờ.
Ngoài những bộ xương Sinh Vật Ác Mộng và những đống đổ nát gỉ sét để lại bởi trận chiến tranh của nhân loại đôi khi xuất hiện, không có quá nhiều thứ để ngắm nhìn.
Sunny thở dài.
'Đúng là lãng phí...'
Thế giới thức tỉnh không hoàn toàn không thể sinh sống, nhưng mà nó chắc chắn là không thể sinh sống đối với loài mà đã từng có mặt ở mọi ngóc ngách.
Có lẽ Effie đã đúng, khi họ nói chuyện ở nhà thờ đổ nát của Thành Phố Hắc Ám.
Cậu nhìn chăm chú xuyên qua cửa sổ một lúc, rồi đứng dậy và đi về phía cái giường hẹp, quyết định ngủ sớm. Đây có lẽ sẽ là cơ hội cuối để cậu có thể nghỉ ngơi đàng hoàng trong một thời gian dài. Sẽ rất tiếc nuối nếu bỏ lỡ cơ hội này.
Vùi mặt vào cái gối mềm mại, Sunny nhắm mắt và nhanh chóng ngủ đi.
...Đến một lúc trong đêm, cậu bị đánh thức bởi sự run rẩy kì lạ lan tỏa ra khắp khung của con tàu. Ngước lên, cậu thấy những ánh sáng nhàn nhạt lóe lên bên ngoài cửa sổ và nghe thấy tiếng đánh đập đè nén ở phía xa.
Những cỗ súng máy trên nóc mà ở phía trước con tàu đang hoạt động.
Vì không có cái bóng nào của cậu, đều đang canh gác, có vẻ báo động, Sunny thở dài, rồi quay sang một bên và lại nhắm mắt. Nhanh chóng, cậu đã ngủ tiếp.
...Cậu mơ thấy băng giá và hắc ám.
Vào buổi sáng, con tàu di chuyển về phía trước như thể không có gì xảy ra. Sunny đã trông chờ như này, nên cậu không ngạc nhiên. Sau khi rửa ráy trong phòng tắm nhỏ liên kết với căn phòng, cậu đi về phía khoang nhà ăn và có một bữa sáng ngon lành. Thức ăn ở đây không thể cạnh tranh với ở Căng Tin của Giáo Viên ở Học Viện, nhưng mà nó cũng đủ tốt.
Trong lúc ăn, Sunny quan sát những người khác ở đây. Đa số là những công chức chính phủ và có khí thế của quân nhân. Vài người trong số họ là Thức Tỉnh, và tôn trọng gật đầu với cậu. Mặc dù không có gì về Sunny cho thấy cậu là một Bậc Thầy, họ vẫn có thể cảm nhận được.
Đa số những người này có lẽ đi về phía nam với cùng nguyên nhân giống cậu. Họ cũng đang đi đến Nam Cực, nên tâm trạng ở trong nhà hàng là có vẻ ảm đạm. Không ai nói gì nhiều, và những người nói chuyện thì cũng giữ giọng họ thấp.
Sunny không cho rằng toàn bộ những người tham gia chiến dịch khổng lồ này đều biết tất cả về thảm họa sắp đến Góc Nam. Thật ra, cậu dám cá là có rất ít người có nhiều thông tin về vấn đề đó như cậu. Hơn thế nữa, có lẽ không ai trong số họ có nhiều kinh nghiệm chiến đấu như cậu.
Nếu họ hiểu sự kinh dị thật sự sắp đến, thì họ đã không bình tĩnh như vậy.
Cậu không thật sự biết nên cảm thấy như thế nào về việc đó.
Sáng hôm sau, đoàn tàu bọc giáp cuối cùng đến đích.
Sunny xuống khỏi khoang tàu sang trọng và đứng hình một giây, nhìn chăm chú mảng xám bất tận với từng làn sóng không ngừng.
Trước cậu...
Là biển.