Chương 810: Món Quà Bí Mật

Chương 810: Món Quà Bí Mật

Vài ngày sau đó, Sunny đang nhìn chăm chú phòng khách của mình với vẻ mặt kì lạ.

Mọi thứ đã được giải quyết. Cậu sẽ rời đi một chuyến thám hiểm dài...lần này, là ở thế giới thức tỉnh thay vì Mộng Ảo. Bằng cách nào đó, nó hứa hẹn càng thêm ác mộng.

'Ừ thì, sao cũng được.'

Những vấn đề cao xa như định mệnh và tín niệm đặt sang một bên, Nam Cực vẫn là nơi hoàn hảo để cậu trở nên mạnh hơn. Giờ khi Sunny là một Bậc Thầy, không còn dễ để cậu thu thập mảnh bóng nữa. Chỉ những Sinh Vật Ác Mộng Ngã và những thứ mạnh mẽ hơn mới có thể.

Tìm kiếm cả bầy như vậy là cả một nhiệm vụ, và Góc Nam sắp sửa bị nuốt chửng bởi những đàn sinh vật không hồi kết sẽ là một cơ hội hoàn hảo. Cậu không chỉ có thể tiến về việc trở thành một Bạo Chúa, kiểm tra khả năng, và mài giũa kĩ năng của mình, cũng có rất nhiều mảnh hồn chờ cậu thu thập, thứ mà cậu cần để tiếp tục rèn luyện dệt.

Nên, Sunny đáng lẽ là đang thu thập đồ đạc và chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng mà...cậu đã làm vậy từ trước vũ hội, chỉ cho trường hợp bản thân phải vội vàng rời khỏi. Sunny đã chuẩn bị chu đáo đến mức cậu có thể bước ra khỏi cửa và biến mất ngay bây giờ.

'Hờ. Kì lạ.'

Cậu thở dài và kiểm tra tủ lạnh lần nữa, chỉ để đảm bảo bản thân không để lại thứ gì mà có thể bị hư.

'Không, đều sạch cả rồi.'

Thiết bị liên lạc của cậu run lên, rồi phát lên một thông báo. Tiêu đề của một bài viết trên mạng xuất hiện:

"Tin nóng! Vị anh hùng trẻ tuổi được nhận nuôi bởi người chiến hữu của người bố đã qua đời. Ngôi Sao Thay Đổi sẽ gia nhập đại gia tộc Valor!"

Khóe miệng cậu giật giật.

Vào lúc đó, cửa mở ra, Effie và Kai bước vào. Hai người nhìn quanh, để ý tình trạng của căn nhà. Vài giây sau đó, nữ thợ săn lắc đầu.

"Chết tiệt...cậu thật sự rời khỏi?"

Sunny đóng tủ lạnh, rồi đi sang và vỗ vai cô.

"Đúng."

Effie nhìn cậu chằm chằm vài giây, rồi thở dài.

"Và cậu vẫn không định nói bọn tôi biết là đi đâu?"

Cậu mỉm cười.

"À, tôi không được phép nói. Nhưng đừng lo. Hai người chắc sẽ biết trong khoảng một tháng."

Cô chớp mắt.

"Có nghĩa là sao chứ?"

Sunny vẫy tay.

"Chỉ có nghĩa là hai người sẽ sớm biết mà thôi."

Effie giữ yên lặng vài giây, rồi khó chịu nhún vai.

"Ừ thì, được rồi. Cứ cư xử kiểu đó đi."

Sunny chần chừ một chút. Cuối cùng, cậu hỏi:

"Vậy còn hai người? Và...những người khác?"

Lần này, Kai là người trả lời:

"Cậu chắc là đã thấy trên tin tức rồi. Nó vẫn chưa được chính thức công bố, nhưng mà việc như vậy là khó để giữ bí mật. Nephis được nhận nuôi bởi Gia Tộc Valor. Cassie và những Người Giữ Lửa sẽ theo cô làm cung phụng. Còn Effie và tôi...ừ thì, nói thật lòng thì chúng tôi vẫn chưa quyết định."

Sunny liếc nhìn hai người bạn với biểu hiện ảm đạm.

"Hai người đang nghĩ gì?"

Effie tựa vào tường và nhăn mặt.

"Ài, tôi không biết. Tôi đã luôn suy nghĩ về việc trở thành một Bậc Thầy, nhưng kì lạ là, tôi chưa từng thật sự nghĩ về việc sẽ làm sau đó. Đám Valor chảnh chọe kia khiến tôi không ưa gì cho lắm, nhưng mà họ đúng là có nhiều thứ để đưa ra. Hơn nữa, gần như toàn bộ người quen của tôi đều đã ở đó rồi."

Kai mỉm cười yếu ớt.

"Mình thậm chí còn thất lạc hơn nữa. Mình vốn chưa từng có những ý nghĩ trở thành Bậc Thầy. Bây giờ...chắc là mình muốn làm gì đó có ích. Chỉ khó có thể xác định cách tốt nhất để làm vậy là gì."

Sunny chần chừ vài giây. Một tiếng thở dài thoát khỏi môi cậu.

"Ừ thì...đừng vọi vã quyết định. Đợi đến cỡ tháng tư đi."

Bây giờ là tháng hai. Đến tháng tư, sự sụp đổ của Nam Cực sẽ chậm rãi bắt đầu, và chính phủ sẽ thông báo việc điều quân tự nguyện. Sunny muốn nói với những người bạn của mình về thảm họa sắp đến, nhưng Bậc Thầy Jet đã yêu cầu giữ bí mật vào hiện tại.

Mà dù sao thì cậu cũng không chắc chắn Effie và Kai sẽ đi đến đó.

Hai người họ nhìn lẫn nhau. Rồi, Kai dè chừng hỏi:

"Có liên quan gì đến việc cậu đột ngột rời đi?"

Sunny gật đầu.

"Có. Nhưng đừng hỏi thêm gì nữa, hoặc là cậu sẽ đặt tôi vào vị trí ngượng ngùng."

Cả hai người họ đều làm vậy, tôn trọng yêu cầu của cậu.

Một sự yên lặng kì lạ lắng xuống giữa họ. Cuối cùng, Sunny khịt mũi khinh thường.

"Mấy người làm gì vậy? Đâu phải là vĩnh biệt nhau hay gì. Tôi vẫn neo ở Tháp Ngà, đám ngu ngốc. Tôi luôn có thể nhảy đến thế giới Mộng Ảo và gặp mọi người ở đó."

Kai gãi sau đầu.

"Ồ...ừm, đúng vậy! Mình không nghĩ đến việc đó."

Sunny lắc đầu.

"Nephis và Cassie cũng vậy, vì họ không có kế hoạch di chuyển đến Bastion vào lúc này. Chúng ta có lẽ không phải một tổ đội hoạt động nữa, nhưng mà vẫn là một kiểu gia đình lớn lộn xộn. Tôi có thể đảm bảo mấy người sẽ không nhớ tôi. Thật ra mấy người có lẽ ước gì tôi xuất hiện ít hơn trước mặt mình."

Cậu nhếch mép cười và chỉ ra cửa.

"Dù sao đi nữa, cảm ơn đã ghé đến, nhưng bây giờ tôi thật sự phải đi rồi. Tôi đang có lịch khá kín."

Cậu đi ra ngoài với họ, rồi nhìn họ lên PTGTCN và rời khỏi. Không có màn tạm biệt cảm động, vì cậu nói là sự thật. Họ sẽ có thể thường xuyên gặp nhau ở thế giới Mộng Ảo, cho dù họ ở đâu trong thế giới thức tỉnh.

Vậy thì...có nghĩa cậu còn một việc cuối phải làm.

Sunny phong ấn căn nhà bằng cách đặt mã an ninh vào bảng khóa, nhìn nó lần cuối, và đi đến một trong những căn nhà gần đó. Cậu lấy ra thiết bị liên lạc, gửi một tin nhắn ngắng, rồi chờ đợi một chút.

Một phút sau đó, một cô gái tuổi teen hơi ngạc nhiên bước ra, mặc đồ ở nhà ấm cùng.

"Sunny? Ờ...anh làm gì ở đây? Hôm nay chúng ta đâu có buổi học?"

Cậu mỉm cười, rồi chỉ về phía túi xách trên vai.

"Chào, Rain. Anh đến để nói anh sẽ lại đi một thời gian. Lần này, nó có lẽ sẽ mất lâu hơn một chút."

Biểu hiện cô bé khẽ thay đổi.

"Ồ."

Cô bé im lặng một lúc, rồi hỏi với giọng dè chừng, cảnh giác:

"Có...có nguy hiểm giống lần trước?"

Sunny nhún vai với biểu hiện vô tư.

"Nguy hiểm ư? Ừ thì, chắc có. Nhưng anh khá chắc là có thể lo liệu. Anh khá khó chơi đó. Nên, đừng lo lắng."

Cậu thở dài, và nói thêm:

"Hơn nữa, lần này anh sẽ ở thế giới thực. Em có thể nhắn tin cho anh bất cứ lúc nào. Kết nối mạng sẽ hơi kém nơi anh đi đến, nên anh có lẽ không thể trả lời ngay. Nhưng mà anh từ từ cũng sẽ trả lời. Đó là một lời hứa."

Cuối cùng, cô bé hơi thả lõng.

"Thật sao? Vậy là tuyệt rồi!"

Cậu gật đầu, sau khi chần chừ vài giây, Sunny tiến đến một bước và nói:

"...Rain, em sẽ lên mười sáu trong vài tháng. Có nghĩa là em phải chuẩn bị. Em có lẽ sẽ được Ma Pháp lực chọn, hoặc có lẽ là không. Dù sao đi nữa, anh cho rằng em đã chuẩn bị đủ."

Cậu yên lặng một chút, rồi nói thêm:

"Anh đã dạy em hết sức có thể. Phần còn lại là phụ thuộc vào em. Cứ tiếp tục rèn luyện kiếm thuật. Và cũng phải giữ tâm trí sắc bén. Quan trọng hơn cả, em cần phải rèn luyện tâm lý."

Rain nhìn cậu và nghiêm túc gật đầu.

"Em sẽ."

...Cô bé không nhận ra có gì đó kì lạ xảy ra ở nơi mà bóng của họ giao vào nhau. Một cái bóng hắc ám to đùng mà trông như một con rắn trôi chảy từ bóng của Sunny, rồi ẩn mình trong bóng của cô.

Sunny đã dùng Kĩ Năng của Rắn Linh Hồn.

[Ân Huệ Bóng Tối] Mô tả Kĩ Năng: [Chủ nhân của Rắn Linh Hồn có thể ban cho người khác sự tin tưởng và tình hữu nghị của cái Bóng Dẫn Đường của họ. Người ta nên cẩn thận với người họ chọn ban cho ân huệ này; tin tưởng người khác với sự trung thành của Bóng như là chia sẻ linh hồn của bản thân, và vì thế không nên nhẹ nhàng đưa ra.]

Cậu đã không thể cho Rain Ký Ức gì. Cũng không thể cho cô Tiếng Vang. Rain không sở hữu Phân Loại hay là hồn tâm mà có thể chứa đựng những thứ đó. Cô chắc chắn không có bóng tâm để nhận lấy một cái Bóng của cậu.

Nhưng mà Rắn thì khác. [Ân Huệ Bóng Tối] cho phép nó đi cùng với bất cứ ai mà có một cái bóng, kể cả một người bình thường. Nên, Sunny chuyển Rắn sang cho Rain và ra lệnh cho nó ẩn mình trừ khi cô bé gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Với sự giúp đỡ của một Ác Quỷ Vượt Bậc, cô bé sẽ có thể sống sót bất cứ thứ gì.

Sunny biết rằng đưa nó cho Rain, cậu có lẽ sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển của cô. Nhưng cậu không quan tâm. Em gái cậu không phải trở nên mạnh mẽ, hoặc là chết. Cậu thừa khả năng mạnh mẽ cho cả hai người họ.

Nhìn cô bé, cậu mỉm cười.

"Ừ thì, sao cũng được. Đừng có làm người xa lạ. Nếu em cần lời khuyên, thì cứ nhắn tin cho anh. Dù sao thì em là đệ tử duy nhất của anh, nên nếu em đột nhiên chết, thì danh tiếng của anh sẽ bị hủy hoại. Không ai sẽ lại thuê anh làm gia sư nữa!"

Rain lườm cậu một giây, rồi khịt mũi.

"Tại sao em lại chết? Em quá thông minh để chết. Còn anh thì...đảm bảo anh đừng có chết. Nếu vậy thì em sẽ không thể khoe khoang rằng gia sư của mình là một Bậc Thầy."

Sunny cười nhếch mép, rồi vẫy tay chào cô và quay đi.

Đến lúc rời khỏi thành phố nơi cậu đã lớn lên, vừa là lần đầu tiên vừa là một lần nữa.