Chương 796: Hàng Thật

Chương 796: Hàng Thật

Sunny khẽ nghiêng đầu.

"Ý em là sao?"

Rain liếc nhìn cậu và nhún vai.

"Đó là vì bố em làm việc cho chính phủ nên em biết những thứ này. Ừ thì...cứ nói rằng có hàng triệu người tin rằng Tiểu Thư Nephis là vị anh hùng mà sẽ dẫn dắt nhân loại chinh phục Ác Mộng Thứ Tư. Việc chị ấy thật sự có phải hay không là không quan trọng. Miễn sao người ta tin tưởng như vậy, thì chị ấy có sự ảnh hưởng với họ. Hình ảnh của chị ấy có lẽ chỉ là ảo ảnh, nhưng mà sự ảnh hưởng thì là thật. Có nghĩa là quyền lực của chị ấy cũng là thật. Anh hiểu không hả?"

Cậu bối rối nhìn cô bé.

"Vậy nên...em muốn nói là chỉ vì có người quyết định biến Neph thành một vị anh hùng mạnh mẽ và thao túng người ta tin rằng cô ta là vậy, thì cô ta sẽ thật sự trở thành một?"

Rain gật đầu.

"Suy nghĩ về việc đó đi. Nếu Tiểu Thư Nephis quyết định xuất hiện trước công chúng vào ngày mai và kêu gọi mọi người tham gia quân đội của chính phủ, cả chục ngàn người chiêu mộ mới sẽ đáp lại lời kêu gọi đó. Thậm chí có lẽ cả trăm ngàn người! Làm sao một thứu mà có thể ảnh hưởng đến cả trăm ngàn mạng người lại không thật? Nên, chị ấy không giống một ngôi sao như là Night, hay một Bậc Thầy như anh. Chị ấy là hàng thật."

Sunny gãi gáy.

'Tại sao mình lại bị đệ tử lên giọng thế này? Đặc biệt là về chủ để dối trá và lừa gạt nữa chứ!'

Phần tệ nhất là Rain nói rất có lý. Quyền lực là một khái niệm lảng tránh...nên sự khác biệt giữa thật và không thật cũng vậy. Dễ để có thể chỉ vào một món đồ vật và nói nó có thật. Người ta có thể nhìn thấy nó, chạm đến nó, và bẻ gãy nó. Nhưng mà còn những thứ trừu tượng hơn? Tình bạn có thật? Tình yêu? Tin tưởng?

Nếu niềm tin vào thứ gì đó có thể ảnh hưởng cả triệu người, khiến họ đâm đầu vào một trận chiến, lên án cả một nhóm cá thể, hay là xây dựng những kiến trúc kì diệu phi thường, thì quả là ngu ngốc để nói thứ họ tin tưởng không có thật. Vì nó có khả năng ảnh hưởng đến thế giới thực, mục tiêu của sự tin tưởng của họ ngừng là ảo ảnh và trở thành gì đó khác.

Gì đó như là một...một dạng thần thánh?

Sunny cau mày.

'Mình suy nghĩ cái quái gì vậy nè? Mình phải xử phạt đứa học trò lười biếng, chứ không phải suy nghĩ linh tinh về bản chất của thần thánh!'

Mà dù sao thì nó cũng không áp dụng đến những vị thần thật sự. Khi họ còn sống, những vị thần đã không quan tâm về những người tin tưởng vào họ và tại sao. Tại sao họ phải quan tâm, nếu quyền lực của họ đã được sinh ra từ lâu trước khi nhân loại có mặt trên cõi đời này?

Đến lúc này, Nephis đột nhiên quay đầu và nói mà không mở mắt:

"Em nói nhiều quá. Tiếp tục vung kiếm đi Rain."

Cô bé tuổi teen giật mình và ngoan ngoãn nâng vũ khí lên.

"Vâng, Tiểu Thư Nephis!"

Sunny mở miệng.

'Đợi chút...ai là sư phụ ở đây vậy?!'

Còn Neph thì lưỡng lự một giây và nói thêm:

"Sức mạnh mà em nói về có lẽ là thật, nhưng mà dễ vỡ và không đáng kể. Nó có thể bị phá vỡ dễ dàng không kém gì cách nó được tạo ra...trừ khi người dùng nó thật sự có sức mạnh để bảo vệ nó. Đến cuối ngày, thì không có gì người khác đưa cho sẽ đáng giá bằng thứ mà em tự mình nuôi nấng và phát triể. Nên...đừng có lười biếng."

Biểu hiện của cô hơi mềm mại đi, và khóe miệng cong lên.

"Em đã làm rất tốt rồi. Cứ tiếp tục rèn luyện với cùng sự quyết tâm đó."

Một nụ cười rực rỡ hiện lên mặt Rain.

"Thật ư? Chị thật sự nghĩ vậy? Sunny cũng đã nói vậy! Anh ấy đã nói em giỏi hơn nhiều so với anh ấy lúc trước!"

Nephis chậm rãi lắc đầu.

"Sunny không được hưởng lợi ích từ một nền tảng giáo dục hệ thống và căn cơ vững chắc như em. Cậu ấy cũng chưa từng có một người thầy đàng hoàng, đừng nói đến một người dạy kèm riêng như em. Vậy mà, cậu ấy đã đạt được quá nhiều, trong thời gian ngắn như vậy. Em còn cách xa trình độ của cậu ấy...vào hiện tại. Kể cả nếu như em có thể đuổi kịp thành tựu tương đương của cậu ấy, thì vẫn là không đủ. Với nền tảng và những lợi thế của em, kết quả duy nhất có thể chấp nhận là phải vượt qua chúng."

Sunny khịt mũi.

"Ờ, mơ đi nhé..."

Rain giận dữ nhìn cậu, rồi phòng thủ nói:

"Nhưng...em thậm chí còn không phải người Ngủ. Em không có hồn tâm hay một Phân Loại. Em không thể làm thứ anh ấy đã làm."

Neph mở mắt và nghiêm trang nhìn cô bé.

"Không quan trọng nếu em là Thức Tỉnh, người Ngủ, hay là người bình thường. Cơ hội là, em thậm chí sẽ không bị Ma Pháp lây nhiễm. Đó không có nghĩa là em có cớ để tiếp tục yếu ớt. Thật ra thì nó chỉ càng khiến nhu cầu trở nên mạnh hơn của em càng nghiêm trọng."

Cô thở dài.

"Đa số người ở thế giới này là bình thường, vậy mà, họ lại cũng phải đối mặt với cùng nguy hiểm. Chị từng biết nhiều người can đảm mà không hề sở hữu những sức mạnh siêu nhiên hay là Phân Loại quyền lực. Cần...rất nhiều can đảm để chống lại sự tàn bạo của Ma Pháp mà không có những thứ đó. Những người đó có lẽ không cầm vũ khí hay chiến đấu ở tiền tuyến, nhưng mà họ can đảm hơn hầu hết những người Thức Tỉnh chị từng thấy. Và những ấn tượng họ để lại trên thế giới này cũng không hề kém thật hơn."

Nephis lại nhắm mắt và tiếp tục tuần hoàn tinh túy.

"Sức mạnh là sức mạnh. Cho dù em có trở thành người Thức Tỉnh hay không, em vẫn cần nó. Nên, rèn luyện đàng hoàng. Đừng có để sự hiện diện của chị làm em phân tâm."

Sunny cảm thấy cậu cần phải nhanh chóng nói gì đó. Cậu hắng giọng và nhìn Rain nghiêm nghị:

"Ờ...ừm. Thế giới này không tử tế với kẻ yếu! Ừ thì, em biết việc này...chẳng phải đó là nguyên nhân em nhờ anh chỉ dạy em ngay từ ban đầu? Nên, ngừng nhìn Neph chằm chằm và quay lại làm việc!"

Cô bé tuổi teen chần chừ vài giây, rồi cúi người.

"Cảm ơn, sư tổ!"

Sunny nghiến răng.

'Gì cơ? Tại sao mình không được cảm ơn? Cái quái gì?!'

Cây gậy hợp kiem trong tay cậu sống dậy, bắn ra trước và đánh vào vai Rain. Nhưng mà, cô bé đã không buông lỏng cảnh giác. Phản ứng với tốc độ đáng ngạc nhiên, cô né đòn tấn công và dùng kiếm tập của mình làm chệch cây gậy, rồi phản công. Sunny suýt bị đánh vào mũi.

Cậu che giấu sự ngạc nhiên và tiếp tục áp lực.

'Ừ thì, bất kể chuyện gì vừa xảy...có vẻ như đã có hiệu quả?'

Ít nhất thì Rain không còn có vẻ phân tâm nữa.