Chương 797: Bên Khác
Vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, có hai người đang đi qua đống bùn đen mà nhấn chìm con đường tồi tàn, dồn lên cao gần những bức tường bẩn thỉu của những tòa nhà mà bám víu vào nhau, như thể tìm kiếm sự ấm áp. Âm thanh bước chân của họ vang lên trong ánh chạng vạng, nghe như thể có một con quái vật đăng cắn xé thịt thối rữa.
Nephis liếc qua đôi giầy đắt tiền của mình đã bám bẩn, rồi ngửi không khí và nhăn nhó. Điều chỉnh cổ của cái áo khoác trắng, cô liếc sang Sunny và hỏi:
"Chính xác thì tại sao chúng ta lại đến đây?"
Cậu nhét hai tay vào túi và nhún vai.
"Chẳng phải cô nói muốn hòa mình vào cuộc sống của những người bình thường? Ừ thì, chúng ta ở đây đây. Đây cũng là cuộc sống."
Cậu chỉ về phía cảnh tượng xấu xí vây quanh họ và thở dài.
Sau vài năm...Sunny đã quay trở lại ngoại ô.
'Gợi lại kí ức nhỉ...'
Trong hậu quả cuộc nhân loại cũ sụp đổ, những sự tàn phá do chiến tranh và thảm họa tự nhiên đã khiến phần lớn hành tinh không thể sống nổi. Để tồn tại trong tương đối an toàn, người ta phải tập trung vào những thành phố lớn như nơi mà cậu đã lớn lên...Thủ Đô Công Hãm Góc Bắc NQSC. Mọi nơi khác đều chìm dưới nước hoặc là trông như sa mạc.
Đương nhiên, sự sống vẫn kiên trì. Vài cây cối và thực vật vẫn bám víu lấy sự sống. Những động vật có vú to thì phần lớn đã tuyệt chủng, nhưng mà vài loài động vật và côn trùng đã có khả năng thích nghi. Nhưng mà, tổn thất với đa số môi trường sinh thái là quá nghiêm trọng. Đất trở nên cằn cỗi, nước trở nên độc hại, và ngay cả bản thân không khí cũng không còn an toàn nữa.
May mắn là nhân loại có công nghệ để giúp bản thân sống sót. Những thành phố thiết lập những hệ thống lọc nước phức tạp, cơ sở hạ tầng để phân phối thức ăn và những biện pháp khác để giữ dân số sống sót. Nó được vây quanh bởi những bức tường cao mà ngăn cản bụi vi mô, đủ loại độc tố, những tàn tích của những vi khuẩn vũ khí hóa, phóng xạ độc hại, và những loại nguy hiểm khác mà có thể tiến vào nguồn không khí.
Sunny không biết quá nhiều về cách hoạt động của những rào cản đó, nhưng mà chúng hiệu quả giữ thành phố trong một bong bóng không khí có thể hô hấp được. Đương nhiên là mỗi quận cũng sở hữu những biện pháp thêm vào để lọc không khí hơn nữa.
Nhưng mà vấn đề...là rào cản đó là cố định, còn thành phố thì không. Dân số nhân loại trên toàn hành tinh đã giảm xuống, nhưng mà ở NQSC, thì nó đang chậm rãi tăng lên. Kết quả là, thành phố cũng phải lớn lên. Nó vươn ra xa và xa hơn, cả về phía bầu trời lẫn dưới đất. Đương nhiên, nó cũng lan tỏa theo chiều ngang. Cuối cùng, thành phố đã mọc ra xa hơn cả vòng tròn rào cản.
Vậy nên, có sự tồn tại của ngoại ô.
Mặc dù có những tường cản mới được xây dựng, sự hoàn thành của chúng yêu cầu lượng tiền tài, nhân lực, và nhiều nhất là thời gian. Khung xương khổng lồ của rào cản chưa hoàn thành đã đứng sừng sững ở ngoại ô ngay từ khi Sunny bắt đầu biết nhớ, đến giờ vẫn chưa hoàn thiện. Với những gì cậu biết bây giờ, cậu không cho rằng nó sẽ bao giờ hoàn thành.
Dù sao đi nữa, có những thế hệ của người như cậu mà đã sống và chết bên ngoài sự bảo vệ của chúng. Không khí ở ngoại ô có lẽ không tệ như là nơi hoang dã ngoài kia, nhưng mà nó còn xa mới có thể xem là an toàn. Những người mà hít thở nó mỗi ngày thường không có sức khỏe tốt và tuổi đời dài.
Nó hôi thối.
Hít vào mùi hôi quen thuộc, Sunny chật vật không làm theo ví dụ của Neph và nhăn nhó. Cậu đã quen với cái mùi này gần như toàn bộ cuộc đời và chưa từng để ý đến nó, nhưng chỉ vài năm của cuộc sống ngọt ngào trong thế giới Mộng Ảo và ở những phần tốt hơn của thành phố đã khiến nó có vẻ khá mãnh liệt.
'Có gì to tát chứ...dù sao thì mùa đông nó đâu có tệ lắm...'
Cũng như không khí, những mặt khác của cuộc sống ở ngoại ô cũng chỉ vừa đủ phù hợp với con người. Những tòa nhà gắng gượng giữ bản thân đứng vững, nước sạch khan hiếm, đa số thức ăn đến ở dạng kem tổng hợp được cung cấp bởi chính phủ. Mọi thứ bẩn thỉu, cũ kĩ, và trên ngưỡng cửa sụp đổ. Cơ sở hạ tầng chỉ suýt soát duy trì.
Theo lý thuyết, đáng lẽ phải có một hệ thống vận chuyển mà liên kết với phần còn lại của thành phố, nhưng thực tế thì, nó hư hại và không hoạt động quá thường xuyên nên dùng nó đi đến bất cứ đâu đều là khó khăn. Đó là nguyên nhân Sunny và Nephis hiện đang đi bộ.
Nhưng mà cậu không hối hận diễn biến này, vì nó cho họ cơ hội để nhìn kĩ hơn những người sống ở ngoại ô. Cũng như bản thân khu ổ chuột, những người sống ở đây trông tồi tàn. Họ gầy gò, yếu ớt và với làn da không khỏe khoắn. Sự khác biệt ấn tượng nhất là chiều cao của họ. Những người sống ở ngoại ô là thấp hơn những người sống sâu trong thành phố, chủ yếu là vì thiếu dinh dưỡng và bệnh tật.
Nói ngắn gọn, họ trông tương tự Sunny lúc trước khi hoàn thành Ác Mộng Đầu Tiên.
Nhìn họ bây giờ, cậu không kiềm được mà nghĩ đến quá khứ của mình. Chỉ ba năm và vài tháng trước, cậu đã rời khỏi nơi này, suy nghĩ bản thân sẽ không bao giờ trở lại. Nhưng mà Sunny đã là một người rất khác. Cậu nhìn những cảnh tượng quen thuộc này cũng khác.
'Thật kì lạ...'
Sunny đã luôn nghĩ về bản thân là người đến từ ngoại ô, nhưng bây giờ, sau khi đi qua vài vùng của thế giới Mộng Ảo và xây cho bản thân một cuộc sống ở bên trong thành phố, Sunny đột nhiên hiểu được ngoại ô không phải một nơi duy nhất.
Thật ra thì nó bao gồm nhiều vùng khác nhau. Cậu đã chỉ biết và khám phá một phần nhỏ của chúng. Thế giới mà cậu biết gần hết cuộc đời mình thậm chí còn nhỏ hơn cậu đã từng cho rằng.
Làm sao mà không thể được? Sunny chưa từng cân nhắc những việc như vậy, nhưng sau cuộc nói chuyện cuối cùng với Bậc Thầy Jet, cậu đã nhận ra quy mô thật sự của nó. Từ những gì cô ta nói với cậu, có khoảng sáu mươi và bảy mươi triệu người sống ở ngoại ô. Hai mươi phần trăm của dân số của thành phố tồn tại trong những điều kiện khó chịu này, vừa đủ sống sốt mỗi ngày trong lúc chậm rãi bị nghiền thành cát bụi.
Nếu sự di tản hàng loạt từ Nam Cực thành công, thì con số đó sẽ tăng lên nhiều hơn nữa.
Ngoại ô...là to hơn nhiều so với những gì Sunny đã nghĩ. Hơn thế nữa, mỗi thành phố mà còn lại trên Trái Đất đều có phiên bản của nó, mặc dù sự dư thừa dân số của NQSC là lớn nhất cả.
Nghĩ về toàn bộ sự chật vật, khổ sở, và vô vọng quanh mình, Sunny thở dài. Người là người. Ngay cả trong cái hố này, họ vẫn tìm cách để thích nghi và tìm những khoảnh khắc vui vẻ. Họ chưa từng đánh mất động lực sống và tìm kiếm mục đích. Chỉ là những khoảnh khắc đó rất hiếm, và cuộc đời họ thường ở bên ngắn hơn.
Gia đình cậu không phải không vui vẻ, đến khi nó bị phá hủy. Người may mắn hơn cậu có thể có một cuộc sống xem như đàng hoàng ở ngoại ô, mặc dù cơ hội đó là mong manh.
Nephis trở nên im lặng, quan sát những cư dân của ngoại ô với vẻ mặt xa xăm thông thường của cô. Nhưng mà, có một tia cảm xúc ẩn giấu sâu trong ánh mắt cô.
Sau một lúc, cô quay sang Sunny và hỏi:
"Chúng ta chỉ đến đây để đi quanh?"
Cậu nhìn phía trước, rồi lắc đầu.
"Không. Chúng ta đến đây là có nguyên nhân..."