Chương 786: Dây Cứu Mạng
Nhanh chóng, hai tô mì nóng hổi, ngon lành đã ở trên bàn trước mặt họ. Sunn chưa từng mời ai ăn mì của mình, nhưng cậu khá hài lòng với kết quả này.
Quá khứ chỉ ăn kem tổng hợp có vẻ quá xa xăm, đến mức cậu thậm chí còn không muốn nhớ đến.
Cả hai bắt đầu ăn và xử sạch phần của mình trong thời gian kỉ lục. Sunny húp phần nước thơm lừng còn sót lại và thoải mái thở ra một hơi. Nephis thì kín đáo hơn, nhưng cậu cũng cảm thấy cô cũng rất thỏa mãn.
Đặt cái tô sang một bên, Ngôi Sao Thay Đổi hơi mỉm cười và nhìn cậu. Một biểu hiện chần chừ hiện lên mặt cô.
Vài giây sau đó, cô đột nhiên nói:
"Cho dù là vậy...trong lúc tôi thất lạc và lang thang ở thế giới Mộng Ảo, dần quên đi cảm giác của một con người...có một thứ mà tôi bám víu vào mà khiến tôi nhớ toàn bộ cuộc đời trước kia của mình đã không chỉ là giấc mơ. Cậu có biết đó là gì không?"
Sunny suy nghĩ một chút, rồi nhún vai.
"Tôi không biết. Một món Ký Ức? Cây kiếm của cô, Lưỡi Kiếm Mộng Ảo?"
Cô ngập ngừng vài giây, rồi chậm rãi lắc đầu.
"Không. Đó là...cậu."
Sunny đứng hình và ngạc nhiên nhìn cô chăm chú.
"Hở?"
Nephis khẽ mỉm cười.
"Kí tự của cậu. Mặc dù tôi không thể biết chuyện gì xảy ra với cậu, Cassie, và những người khác, tôi vẫn có thể cảm thấy liên kết với cậu thông qua những kí tự. Tôi có thể thấy cậu vẫn còn ngoài kia, còn sống, và làm những việc phi thường. Những món Ký Ức mới mà cậu nhận được cho tôi biết một chút về loại kẻ địch mà cậu phải chiến đấu. Tốc độ mà Truyền Thừa Phân Loại của cậu tiến bộ cho tôi biết cậu đã cố gắng mài giũa kĩ năng chiến đấu của cậu đến mấy. Miễn sao tôi nhìn thấy kí tự đó, tôi biết tôi đã không tưởng tượng ra quá khứ...và không cảm thấy cô độc như vậy nữa."
Cô rục rịch, rồi nói thêm:
"Khi tôi buồn chán, tôi thích tưởng tượng chính xác việc gì đã xảy ra để cho cậu một cú tăng đột ngột về mảnh, loại Sinh Vật Ác Mộng mà đã cho cậu Ký Ức trông như thế nào, cách cậu đánh bại nó. Những thứ...những thứ như vậy. Ồ...và tôi rất thường xuyên buồn chán. Mặc dù chuyến đi của tôi là thường đầy gian nan và đáng sợ, nó đôi lúc cũng cực kì đơn điệu. Nên...đó cơ bản là cách duy nhất tôi có thể tự giải trí."
Ngôi Sao Thay Đổi nhìn cậu, chần chừ một giây, rồi nói:
"Tôi biết đó không phải thứu cậu chú tâm làm. Nhưng dù vậy. Tôi vẫn muốn nói...cảm ơn. Cậu đã giúp tôi rất nhiều, Sunny. Cậu khiến việc tiếp tục dễ hơn. Tôi sẽ không quên điều đó."
Cậu nhìn cô chằm chằm, đột nhiên hơi khó chịu. Rồi, hơi xấu hổ quay đi và hắng giọng.
"Cô...cô có chắc là cô chưa nhận tư vấn rồi? Ý tôi là, nghe không giống cô chút nào cả. Rất...ờ...là khai sáng. Dù sao thì...không cần khách sáo, chắc vậy."
Nephis mỉm cười, nhưng không trả lời.
Sunny giữ im lặng một chút, rồi buộc bản thân nói ra:
"...Thật ra, tôi cũng đã dùng rất nhiều thời gian nhìn kí tự của cô."
Cậu nhìn sàn nhà.
"Mặc dù phải thừa nhận, tôi không hẳn là đã phát điên vì cô lập như cô. Ừ thì...trừ một thời gian ngắn tôi cô đơn trong lúc rơi vào vực thẳm không đáy, chắc vậy. Nhưng, ý tôi là...nói thật lòng, tôi đã...tôi vẫn...rất không thỏa mãn với việc cô ở xa như vậy phía trước tôi. Mỗi lần cô kiếm được một mảnh hồn, nó thôi thúc tôi muốn kiếm hai cái. Cô càng mạnh, tôi cũng càng muốn trở nên mạnh hơn nữa. Một phần lớn của những thứ tôi đạt được...là vì cô. Nên tôi đoán, chắc cô cũng đã giúp tôi tiếp tục. Theo một cách."
Cậu rơi vào yên lặng, rồi liếc nhìn Nephis với biểu hiện hơi chua chát:
"Đương nhiên, cho dù tôi có cố gắng đến mấy, thì tôi vẫn chưa từng thật sự đuổi kịp cô. Mỗi lần, tôi đều bị thụt lùi lại phía sau. Cảm giác đó là không tốt chút nào cả. Nhưng mà chắc là nó đã bắt buộc tôi phải cố gắng hơn ha."
Cô quan sát mặt cậu vài giây, rồi lắc đầu.
"Tôi có thể kiếm mảnh hồn dễ hơn cậu rất nhiều. Cậu biết việc đó. Mặc dù tôi vẫn ở trước, tôi cho rằng cậu đã chiến đấu, và giết, nhiều hơn hẳn số Sinh Vật Ác Mộng so với tôi. Thật ra, tôi biết chắc là vậy."
Sunny mỉm cười.
"Ai quan tâm chứ? Đây không phải cuộc thi nơi người ta được thưởng tùy theo nỗ lực. Chỉ có kết quả là quan trọng. Đến cuối cùng, người ta hoặc mạnh, hoặc là yếu. Kẻ mạnh hơn sẽ luôn giẫm lên kẻ yếu hơn. Thế giới chẳng phải là vậy sao?"
Nephis cúi xuống, rồi chậm rãi lắc đầu.
"Cậu sai rồi, tôi nghĩ vậy. Kết quả là quan trọng, đúng...nhưng mà cũng không phải cách người ta đạt đến chúng là không. Mỗi thắng lợi dạy cậu một bài học. Mỗi thất bại dạy cậu nhiều hơn nữa. Tôi đoán là nó đều phụ thuộc vào thứ cậu gọi là sức mạnh."
Sunny nhăn mặt.
"Ừ thì, để tôi hỏi một câu. Cô có thể nói tôi mạnh hơn cô hay không?"
Ngôi Sao Thay Đổi nhìn cậu chăm chú với biểu hiện từ tốn. Vài giây trôi qua, nhưng cô vẫn giữ yên lặng.
Một nụ cười nham hiểm hiện lên mặt Sunny. Cậu thở dài, rồi thu thập những tô trống rỗng và bắt đầu rửa chúng.
"Effie có vẻ không nghĩ vậy. Theo lời cô ấy, tôi thiếu tín niệm. Tôi thậm chí còn không thật sự biết tín niệm là gì và người ta nên tìm nó ở đâu, nhưng tôi thậm chí còn không thể thật lòng nói bản thân mạnh hơn cô. Và đó nên cho cô thấy gì đó, cân nhắc đến...cô biết đó, lương tâm trong sạch của tôi."
Neph lưỡng lự vài giây, rồi đột nhiên nói với giọng bình tĩnh:
"Cậu mạnh hơn cậu nghĩ."
Sunny đặt tô vào trong bồn rủa và mở nước.
Đứng đưa lưng về phía cô, cậu giữ im lặng một lúc. Sau một thời gian, cậu bắt đầu rửa chén và nói:
"...Buổi tư vấn của cô sắp bắt đầu rồi. Cô nên nhanh lên."
Cô nhìn lưng cậu vài giây, rồi yên lặng đứng lên và rời khỏi.
Sunny chỉ còn một mình trong nhà bếp. Cậu rửa xong hai cái tô, đặt chúng lên giàn ráo nước, và chùi tay lên một cái khăn.
Rồi, cậu liếc về phía phòng của khách, lắc đầu, và khịt mũi.
"Ài, ai quan tâm chứ? Có người nói rằng mình rất phi thường..."