Chương 785: Cô Độc

Chương 785: Cô Độc

Trong lúc Sunny chua chát tìm hiểu hư hại mà hệ thống giải trí đắt tiền của cậu phải chịu bởi...trục trặc kì lạ...Nephis yên lặng ngồi quan sát từ trên cái ghế đẩu cao.

"Không hợp lý...biến mất, máy chiếu hoàn toàn biến mất...nó đắt tiền lắm đó!"

Sau một lúc, cậu quay sang Ngôi Sao Thay Đổi với biểu hiện khổ sở và mở miệng, rồi mơ hồ nhíu mày.

"Đợi đã...đó là áo của tôi?"

Neph khẽ nhúc nhích rồi nói, giọng nói bằng phẳng:

"Tôi không có quần áo."

Sunny nhìn cô chăm chú vài giây, rồi huơ tay và nhìn đi, quên mất bản thân đã định nói gì.

"Sao cũng được. Cô có thể giữ cái áo đó. Chúng ta cũng có thể gọi giao hàng bất cứ thứ gì khác mà cô cần. Nói cô biết, tôi là một doanh nhân cực kì giàu có đó!"

Cậu ngừng lại, rồi hơi xấu hổ nói thêm:

"Ừ thì, dù sao thì tôi đã từng giàu. Những ngày nay, tôi gần như phải chi tiêu toàn bộ cho...nghiên cứu."

Cô khẽ nghiêng đầu, rồi đột nhiên nói:

"...Cô bé cậu dạy kèm ghé qua."

'Gì cơ?!'

Giả vờ hờ hững, Sunny liếc nhìn Nephis và trả lời bằng giọng trung lập:

"Ồ? Kì lạ. Đáng lẽ bọn tôi không có buổi học nào trong vài ngày đến."

Neph giữ im lặng vài giây, rồi nhìn đi hướng khác với một nụ cười.

"Cô bé rất sáng sủa. Tôi mừng là cậu đã quyết định dạy cô ấy."

Cậu cau mày quan sát biểu hiện của cô ta.

'Nụ cười đó là sao chứ?'

Cuối cùng, Sunny nhún vai.

"Ừ thì, tiền là tiền. Buổi học với tôi không rẻ đâu."

Sau đó, cậu thở dài, ném cái máy chiếu bị hủy diệt ra khỏi đầu, và đi vào nhà bếp.

"Cô đói không? Tôi có thể nấu gì đó. Kĩ năng nấu nướng của tôi cải thiện nhiều lắm đó, biết không! Như cô chắc đã nên nhận ra rồi đó..."

Là một việc kì lạ. Khi ở Vùng Đất Lãng Quên, Nephis đã luôn là người phụ trách nấu ăn cho tổ đội. Bây giờ, vai trò của họ có vẻ đã đảo ngược, theo nhiều hơn một cách.

Cô tắt thiết bị liên lạc và nói với giọng trung lập:

"Tôi có thể ăn. Cảm ơn."

Rồi, Ngôi Sao Thay Đổi khẽ cau mày và nói thêm:

"Ồ, nhưng mà tôi không có nhiều thời gian. Có một...một buổi tư vấn với bác sĩ tâm lý của chính phủ mà tôi cần phải tham dự. Đương nhiên là thông qua mạng."

Sunny nhìn chăm chú một lúc, rồi lắc đầu.

'Đúng là kì lạ...'

Quyết định chuẩn bị gì đó mà không mất nhiều thời gian, cậu lấy ra một gói mì, vài thứ rau củ, một miếng thịt tự nhiên, và hai quả trứng.

"Tôi chưa từng nghĩ sẽ nghe thứ như vậy từ cô, chứ không phải ai khác. Một...bác sĩ tâm lý, thật sự?"

Cậu bắt đầu nấu mì, và nói thêm:

"...Thật sự tệ đến vậy sao?"

Ngôi Sao Thay Đổi thở dài và cúi xuống. Sau một lúc, cô đột nhiên lên tiếng:

"Không. Không quá tệ."

Giọng nói cô nghe xa xăm, và hơi kì lạ.

"Thật ra, ở thế giới Mộng Ảo, tôi cảm thấy..."

Nephis hít một hơi sâu, rồi nhìn cậu buồn bã:

"...Vui vẻ."

Sunny suýt làm rơi cái nồi. Trong toàn bộ câu trả lời, cậu đã không đoán trước được sẽ nghe câu đó. Nhìn Nephis với biểu hiện khó tin, cậu hỏi:

"Gì cơ? Cô vừa nói là vui vẻ?"

Cô thở dài, và gật đầu.

"Tôi biết nghe kì lạ. Và đúng, đi trong địa ngục đó một mình là đau đớn, khủng khiếp, và khó khăn. Nhiều lần, tôi đã không nghĩ mình sẽ có thể sống sót. Những lần khác, tôi đã muốn chết đi. Có quá nhiều đau đớn, có quá nhiều đói, có quá nhiều khát. Quá nhiều cái lạnh, quá nhiều cái nóng không chịu nổi. Quá nhiều...yên lặng."

Một biểu hiện đăm chiêu dần lắng trên mặt cô.

"Nhưng mà nó cũng quá...đơn giản. Quá tự do. Tất cả những gì tôi phải làm là bước đi, chiến đấu, giết. Sống sót. Không có chỗ cho những ý nghĩ không cần thiết. Không có gánh nặng tôi phải mang. Không có cảm xúc phức tạp, không có trách nhiệm. Tôi không phải nhớ bản thân đến từ đâu, và đang đi đến đâu. Tôi không phải là một phần của...thứ gì cả. Chỉ là tôi chống lại Sinh Vật Ác Mộng. Và bản thân thế giới Mộng Ảo."

Cậu yên lặng lắng nghe, cố tưởng tượng sống như vậy sẽ có cảm giác như thế nào. Ừ thì...cậu không phải cố gắng quá nhiều. Cậu chẳng phải đã trải nghiệm một thứ rất tương tự trong lúc sống một mình ở nhà thờ đổ nát của Thành Phố Hắc Ám? Đúng, cậu đã không hoàn toàn là bản thân vào lúc đó, nhưng mà...

Nhưng mà đó cũng có lẽ là lúc cậu vui vẻ nhất. Có một sự vui sướng trong việc từ bỏ mọi thứ ngoại trừ những nhu cầu để sống sót. Kể cả nếu như thứ cậu từ bỏ là lý trí, tương lai, và nhân tính của mình...

Nhưng phải nói, sự cô lập của cậu chỉ kéo dài vài tháng chứ không phải vài năm, và môi trường đó cũng đã không chết người như kia.

Việc gì sẽ xảy ra với cậu nếu cậu không bỏ lại nhà thờ để tham gia trận chiến không có cái kết tốt của Ngôi Sao Thay Đổi?

Cô nhìn xuống và bằng phẳng nói thêm:

"Tôi chưa từng thật sự cảm thấy liên kết với phần còn lại của nhân loại. Tôi đã luôn...hơi là một người lạ, chắc vậy. Ở thế giới Mộng Ảo, chỉ có Sinh Vật Ác Mộng vây quanh, sự liên kết đó càng trở nên mờ ảo hơn nữa. Đôi lúc, tôi thậm chí còn cảm giác như mọi thứ ngoài trừ địa ngục hoang vắng đó đã chỉ là một giấc mơ thoáng qua...một ảo ảnh kì lạ mà tôi đã tưởng tượng. Thế giới Mộng Ảo...nó có vẻ thật hơn nhiều. Nó có vẻ như một nơi mà tôi thuộc về. Với những con quái vật khác như tôi..."

Cô thở dài, rồi nhìn cậu và nói thêm:

"Nên, đó là tại sao tôi đồng ý tiếp nhận tư vấn. Không phải vì tôi cảm thấy yếu ớt hay là trên ngưỡng tan vỡ. Chỉ là...tôi sợ sẽ mất đi chút nhân tính ít ỏi mà tôi còn có. Mà tôi vốn đã không có nhiều lắm ngay từ đầu.

Sau khi Neph nói xong, Sunny nhìn cô chằm chằm một lúc rồi lắc đầu.

'Mình không nghĩ là từng nghe Neph nói nhiều đến vậy...'

Đặt mì vào nước sôi, cậu cau mày liếc sang cô.

"Ừ thì...nếu cô nói như vậy, thì đúng là một chút tư vấn tâm lý sẽ là tốt cho cô. Nhưng mà...tôi có thể nói cô biết ngay bây giờ và không hề có chút nghi vấn nào, cô không phải Sinh Vật Ác Mộng. Cô là nhân loại từ trong ra ngoài. Tin tôi đi, tôi sẽ biết."

Một nụ cười tái nhợt hiện lên mặt Ngôi Sao Thay Đổi.

"Cảm ơn vì đã nói vậy."

Sunny nhìn cô với biểu hiện thú vị, rồi mỉm cười:

"Tôi không cho rằng cô hiểu. Tôi không nói vậy vì tôi xem cô là nhân loại, hay vì tôi cảm thấy cô là nhân loại. Hay vì tôi tin tưởng cô là nhân loại. Đó chỉ là một sự thật."

Cậu chỉ vào mắt mình.

"Tôi có mắt đặc biệt nhớ chứ? Từ Thuộc Tính đó của tôi. Tôi đã từng thấy người ta trông như thế nào, và Sinh Vật Ác Mộng trông như thế nào ở bên trong."

Cậu nhìn vào linh hồn Neph và nhăn mặt, suýt bị ánh sáng rực rỡ của năm ngọn lửa làm mù mắt, năm mặt trời rực sáng kia đang cháy bên trong cô. Không hề có dấu hiệu của sự hắc ám tà ác mà sống trong linh hồn những sinh vật hắc hóa.

Đập một quả trứng vào chảo, cậu nhìn cô và khịt mũi.

"...Cô không trông giống một Sinh Vật Ác Mộng chút nào cả, một chút cũng không."