Chương 31: Thủy Triều Thấp

Chương 31: Thủy Triều Thấp

Mặt nước tối tăm, mờ mịt bỗng dưng dâng trào sôi sục, giống như một vật thể sống đang cố tránh né ánh sáng của bình minh. Sunny chậm chạp đứng dậy, sau khi suy nghĩ một chút, cậu cẩn thận lại gần mép của mỏm đá.

Nhìn xuống, cậu chớp mắt và ngồi xuống để đảm bảo mình không nhìn nhầm.

Đại dương có vẻ như đang rút đi.

Ban đầu thì hơi chậm, nhưng dần trở nên nhanh hơn, mức nước đang giảm xuống. Mỏm đá hình tròn mà cậu đang ở vốn chỉ hơi nhô ra khỏi làn sóng, lúc này thì có đến vài mét đá đã hiện ra phía trên mặt nước biển.

Trong lúc mặt trời mọc, thủy triều thấp mạnh mẽ phi thường này vẫn tiếp tục. Không lâu sau đó, Sunny đã đứng trên một vách đá cao chót vót, cách mặt nước sóng vỗ đến một trăm mét. Phía dưới chân cậu, mỏm đá phía dưới mở rộng ra và thay đổi thành hình dạng gì đó, nhưng từ nơi cậu đứng, khó có thể nhìn ra chính xác hình dạng đó là gì.

Vào lúc đó, mặt biển hắc ám bắt đầu bị đâm xuyên bởi những lưỡi kiếm sắc bén đỏ chót. Trong lúc mức nước giảm đi, giống như có một khu rừng mau đỏ dần nhô lên từ đáy sâu. Nhưng "cây cối" kia được làm từ vật liệu tương tự với san hô, chúng mọc hỗn loạn vào nhau và vươn về phía bầu trời.

Kích cỡ khổng lồ, với những nhánh mọc ra tản loạn, quấn lại với nhau, tập trung thành một, nhìn hùng vĩ và kì dị trong mảnh không gian đen và đỏ của đại dương đen được mặt trời chiếu sáng. Cái mê cung làm từ rạn san hô bao phủ tầm nhìn của Sunny, đây đó bị gián đoạn bởi những vách đá nhô lên, vực thẳm chìm xuống đột ngột, và những đặc điểm tự nhiên khác ở phía xa.

Nửa giờ sau, Sunny đã hoàn toàn bị sốc, nhìn xuống, cậu thấy nước biển đã hoàn toàn biến mất. Nếu như không phải có vài rong biển đen vẫn còn bám trên mặt đá ướt và những cây cột san hô màu đỏ, có lẽ chính cậu cũng đã nghi ngờ về sự tồn tại của biển ở nơi này.

Cái đảo hình tròn bé tí của cậu đã biến thành đỉnh của một vách đá hình dạng kì lạ, cao như một tòa tháp. Từ đây nhìn xuống, cậu cũng thấy chóng mặt.

Đến lúc này, màn đêm đã hoàn toàn biến mất, buổi sáng đã hoàn toàn chiếm chỗ của nó.

'Mình bị ảo tưởng hay sao?' Sunny nhéo bản thân một cái.

Cái Ma Pháp gì thế này?

Bất chấp sự biến mất đột ngột của biển đen và những con quái vật ẩn núp trong nó, Sunny vẫn không vội leo xuống khỏi nền đá này. Trước hết, nếu biển có thể biến mất như vậy, thì cậu chắc chắn nó cũng có thể quay lại, đột ngột như lúc nó biến mất vậy.

Thứ hai, cậu không biết sẽ có những nguy hiểm gì được rạn sang hô che giấu. Có lẽ có thứ còn đáng sợ hơn chủ nhân của cái xúc tua khổng lồ đêm hôm qua.

Nhưng không có nghĩa là cậu không định đi khám phá.

Quay về giữa mỏm đá, Sunny ngồi xuống và ra lệnh cho cái bóng tách ra khỏi mình. Rồi nắm lấy quyền điều khiển, cậu tiếp cận vách đá và trượt xuống.

Theo thói quen, cậu di chuyển từ cái bóng này đến bóng khác, cứ vậy cậu bắt đầu leo xuống. Những lúc như này, Sunny rất vui mừng vì cái bóng không hề bị ảnh hưởng bởi trọng lực.

Trong lúc cái bóng bận rộn leo xuống vách, Sunny ngáp một cái rõ to.

"Mà, mày không nghĩ mày cũng cần một cái tên sao?"

Mặc dù cái bóng đã ở quá xa để có thể nghe cậu nói, họ vẫn có thể liên lạc thông qua liên kết được chia sẻ. Đương nhiên, có thể liên lạc không có nghĩa nó sẽ nói chuyện. Cái bóng trầm mặc, chủ yếu là vì nó không có dây thanh âm và không thể nói chuyện.

Hơn nữa, tính tình của nó cũng không hề dễ chịu.

"Hay là... Shameless (Không Biết Xấu Hổ)? Không hả? Vậy còn... Shady (Mờ Ám)? Cũng không hử? Hừm, hay là thứ gì đó đơn giản hơn, như... Gì cơ? Vậy mày có ý kiến gì không? Thôi, thôi! Chuyện này sẽ để sau bàn tiếp vậy."

Trong lúc cậu tự kỉ, cái bóng đã xuống đến đáy. Phạm vi của [Điều Khiển Bóng] không phải vô tận, nhưng nó vẫn đủ để cậu tìm hiểu xung quanh.

Tiến vào mê cung, Sunny thấy hết sức mất phương hướng trong sự phức tạp của nó. Những lối đi giữa những trụ san hô lúc rộng lúc hẹp. Chúng quấn vào nhau và mọc về các hướng không theo lôgic gì cả, thường dẫn đến ngõ cụt hay thậm chí là quay lại nơi ban đầu. Hơn nữa, vài lối đi dẫn vào bên trong "san hô", biến thành những cái hầm tối đen.

Cái mê cung quá bao la và quá nhiều tầng lớp, khiến Sunny đau cả đầu, cậu cố nhớ hết những định hình các lối đi gần nhất nhưng là công cốc. Cuối cùng, cậu điều khiển cái bóng đi về phía trên, leo lên một đỉnh san hô bén nhọn và bắt đầu nhảy từ đỉnh này đến đỉnh khác - biết rõ bản thân sẽ không thể làm giống vậy.

Mất không lâu, cậu đã đi vòng quanh một cái vách đá và đứng hình, sợ hãi trước cảnh tượng diễn ra trong bóng tối.

Ở đó, xác của con quái vật nhìn giống cá mập mà tối qua đã đuổi theo cậu đang nằm trên mặt đất, những trụ san hô quanh nó vỡ vụn khắp nơi.

Nói chính xác hơn là chỉ có nửa cái xác nằm đó, nội tạng vãi ra từ vết thương khủng khiếp và kéo dài về phía xa. Nửa còn lại đã biến mất, như chưa bao giờ tồn tại.

Quanh cái xác, hàng trăm những con quái vật nhỏ hơn đang bận rộn rỉa thịt nó từng chút một. Mỗi con khoảng hai mét rưỡi, nhìn giống như cua quỷ, một kiểu thú nửa này nửa nọ, một ác mộng.

Chúng có bốn cặp chân dài, gấp khúc và ở cuối cùng nhô ra như những lưỡi hái. Ở phía trước thân thể giống người nhô ra từ mai của chúng, cũng được phủ một lớp giáp chitin dầy. Cái đầu, nếu như có thể gọi như vậy, nằm ngay trên thân nó, chính giữa không có cổ. Có một cặp khe mắt hẹp và cái miệng với hàm dưới tách rời, nhớt nhợt. Thay vì tay, con quái vật có hai cái càng khổng lồ.

Lúc này, chúng đang dùng những cái càng đó để xé thịt từ cái xác, và nhét vào miệng. Đôi lúc sẽ có vài con đánh nhau tranh giành một miếng thịt có vẻ ngon hơn, và kết quả là vài con quái vật sẽ bị xé xác và bị những kẻ chiến thắng ăn thịt.

Sunny nuốt nước miếng.

Vừa bởi vì cảnh tượng đám quái vật mạnh mẽ, với lớp giáp cứng cáp khiến cậu lo ngại, vừa bởi vì nhìn chúng ăn ngấu nghiến, cậu bỗng dưng thấy đói.

'Mỗi một con đều có vẻ khó chơi. Mà ở đây lại có hàng trăm con.'

Vận may của cậu, như mọi khi, quá đen.

'Ít nhất mình không phải thắc mắc tại sao mê cung này lại có vẻ vắng tanh. Tất cả cư dân ở đây đều đang ăn tiệc!'

Hơi chần chừ về việc quay lưng cái bóng về phía đám quái vật, Sunny ra lệnh cho nó nhìn lại và quan sát đỉnh núi mà cậu đang ở trên. Có gì đó về nó khiến cậu không yên.

Cái bóng quay lại và nhìn lên, quan sát hình dáng kì lạ của vách đá. Sunny mất vài phút để thay đổi góc nhìn để nhận ra hình dạng thực của nó.

'Đó là... ngón tay. Đó là bàn tay. Còn đó là...một thanh kiếm?'

Cậu chớp mắt.

'Một bức tượng.'

Đúng là vách đá này là nhân tạo. Một bức tượng cổ đại khổng lồ, cao ít nhất hai trăm mét. Kích thước của nó to đến khó trù tượng. Từ những gì Sunny có thể thấy được, nó là một hiệp sĩ mặc một bộ áo giáp hoa mỹ, với bảy ngôi sao được khắc trên tấm giáp ngực. Trong tay hắn, một thanh kiếm khổng lồ, chỉ xuống đất.

Nhưng thứ bắt mắt nhất về bức tượng khổng lồ là cái đầu bị mất. Cái mỏm đá hình tròn chỗ Sunny đang đứng thì ra là cổ của nó. Và nhìn có vẻ như cái đầu bị mất không phải là thiết kế vốn có - giống như có thứ gì đó, hoặc là ai đó, đã bạo lực xé cái đầu khỏi cổ trong quá khứ đã cách xa.

Sunny đi vòng quanh mỏm đá, nhìn xuống từ mọi hướng, nhưng không thấy cái đầu ở đâu cả.

'Nơi quái quỷ gì thế này?'

Không có lấy một gợi ý để tìm câu trả lời, cậu dẫn cái bóng quay lại cổ bức tượng và ngồi lại ở phía Tây, quan sát đám quái vật đang ăn tiệc.

Cậu không nhúc nhích đến khi mặt trời sắp lặn.

Đúng như Sunny đoán trước, ngay khi mặt trời chạm đến đường chân trời, một tiếng run điếc tai vang lên từ đâu đó bên dưới. Đám quái vật ngay lập tức ngừng ăn và bỏ trốn, một số núp trong những trụ san hô, một số chỉ đơn giản đào đất và tự chôn mình.

Vài phút sau, tia nước đen đầu tiên xuất hiện trong mê cung. Thể tích nhanh chóng tăng lên và rất nhanh chóng một cơn lũ như tận thế đã cắn nuốt mọi thứ xung quanh. Nước biển đã quay lại theo sự trở lại của màn đêm.

Sunny nhìn cái quá trình không tưởng tượng nổi này, đủ loại ý nghĩ quay vòng trong đầu cậu.

Trong một giờ, mỏm đá hình trong này là thứ duy nhất nhô lên khỏi mặt nước.