Chương 30: Mảnh Hắc Ám Không Sao

Chương 30: Mảnh Hắc Ám Không Sao

Sunny vốn hi vọng bản thân sẽ được nhìn nơi mình sẽ xuất hiện tại thế giới Mộng Ảo từ phía trên cao trước, giống như trước khi cậu bắt đầu Ác Mộng Đầu Tiên. Lúc đó, thời gian đảo ngược, cho cậu cơ hội nhìn những gợi ý cho những gì cậu sắp phải đối mặt.

Thay vì vậy, ngay sau lời chào mừng của Ma Pháp, Sunny rơi vào tình cảnh đuôi mù và ngợp nước. Cậu mở miệng theo bản năng để hét lên, nhưng từng ngụm nước muối ngay lập tức tràn vào, khiến cậu sặc nước và co giật.

Thêm vào đó, cậu không thể nhìn thấy gì. Không, nói đúng hơn là không có gì để cậu nhìn thấy - không có nguồn ánh sáng nào xung quanh cả. Thường thì bóng tối không phải là vấn đề đối với Sunny, nhưng vì lý do chưa rõ, thị giác của cậu không hoạt động. Có lẽ nước biển đang nhấn chìm cậu cũng đang cản tầm nhìn.

Nếu như không có khả năng cảm nhận không gian đặc biệt mà sự thân thuộc với những cái bóng mang lại, cậu đã hoàn toàn mất phương hướng. Nhờ có nó, cậu chỉ vừa đủ khả năng phân biệt đâu là phía trên và đâu là phía dưới.

May mắn là khóa học của thầy Julius cũng bao gồm học bơi. Thề phải cảm ơn cả ông già và Bậc Thầy Jet khi quay lại, Sunny ép bản thân phải bình tĩnh và bơi về phía trên.

Sau những giây lâu lắc và căng thẳng, đầu cậu ngoi lên khỏi mặt nước. Sunny cuối cùng cũng thở được một hơi thật sâu.

'Thở, thở nào. Mày vẫn còn sống!'

Sau khi hít đủ không khí để làm dịu bộ phổi như muốn nổ tung và khiến bản thân bình tĩnh đến mức độ nhất định, Sunny cẩn thận xoay vòng trong nước, cố quan sát xung quanh.

Trước mắt cậu là mặt biển sóng gợn vô tận, đen như mực. Trên đầu là một bầu trời đen ngắt trống rỗng. Không trăng, không sao, chỉ một mảnh hắc ám bao la đè nén. Sunny chớp mắt vài cái, cái lạnh phủ lấy tim cậu.

'Đây là...biển? Đại dương? Mình bị thả giữa đại dương?'

Không, không thể nào. Chắc chắn xung quanh phải có đất liền!

Trong lúc bị sự hoảng loạn tạm thời nắm giữ, một âm thanh từ phía xa bỗng dưng khiến cậu chú ý. Sunny quay ngược lại và nhìn thấy một cái vây hình tam giác di chuyển về phía cậu. May mắn là, nó vẫn còn cách vài trăm mét.

'Khoan đã...nếu xa như vậy...thì sao mình có thể nhìn thấy nó rõ ràng?'

Mặc dù đang ở trong nước, Sunny vẫn cảm thấy mình đang đổ mồ hôi lạnh khắp người. Theo ước tình của cậu, cái vây cá đó cao ít nhất đến năm mét. Nó tiến về phía cậu rất nhanh, mỗi giây trôi qua nó càng lớn hơn trong tầm mắt.

'Ma Pháp chết tiệt!'

Ánh mắt kinh dị, Sunny lại quay vòng, cố tìm thứ gì đó - bất cứ thứ gì - có thể cứu cậu. Và ở đó, cách không xa, cậu nhìn thấy một mảng gì đó màu đen nhô lên khỏi mặt nước.

Không lãng phí thêm một giây nào, cậu bắt đầu vung tay vung chân, bơi về phía thứ màu đen đó với tốc độ đáng kể. Nhưng mà, cho dù cậu bơi nhanh đến đâu, cái bóng khổng lồ của sinh vật không rõ kia vẫn đang thu hẹp khoảng cách giữa cả hai còn nhanh hơn nữa.

Một phần nhỏ trong đầu Sunny giữ được tỉnh táo ngay cả khi đối mặt với nỗi sợ hãi nguyên thủy, vô tận này. Không cho phép bản thân hoảng loạn, Sunny cố suy nghĩ, rồi thầm ra lệnh cho cái bóng quấn lấy thân thể mình. Ngay tức khắc, tốc độ của cậu tăng lên gấp đôi.

Chỉ vài giây trước khi cái thứ khổng lồ bắt kịp cậu, Sunny đã đến mảnh màu đen, vươn tay ra, kéo bản thân khỏi nước biển. Cậu lăn khỏi mép bờ, da cậu trầy vì mặt đá lởm chởm, và giật bắn mình khi mà cả bề mặt dưới chân cậu run lên, giống như bị thứ gì đó khổng lồ đâm vào.

Trong lúc Sunny thụt lùi, một cái hàm răng kinh dị xuất hiện từ mặt nước, từng hàng từng hàng răng khổng lồ, mỗi cái dài bằng chiều cao của cậu. Cậu mở to mắt, hiểu được mỏm đá mà mình vừa leo lên là không đủ để cứu cậu khỏi con quái vật.

'Sạo nó lại muốn ăn mình chứ?! Mình còn không đủ to để có thể xem như món ăn vặt với thứ khổng lồ cỡ nó!'

...Nhưng mà, trước khi con quái vật có cơ hội tấn công, một cái xúc tua khổng lồ bỗng dưng phá khỏi mặt nước, đâm thẳng lên không trung như một tòa tháp màu đen kì dị. Không lâu sau, nó rơi xuống, quấn lấy chủ nhân của cái hàm khổng lồ và kéo nó xuống nước.

Sunny mất cảm giác cả hai chân và ngã bệch xuống đất, há hốc mồm. Cả người run rẩy không ngừng.

Vài giây sau, mặt biển hắc ám lại bình tĩnh, như thể không có gì vừa xảy ra cả. Những cơn sóng vô tư, yên ắng chuyển động dưới bầu trời không một tia sáng.

'Vậy ra, nó không phải muốn ăn mình,' cậu như hóa thành tượng đá khi hiểu ra.

'Nó chỉ đang bỏ trốn.'

Vài phút sau, Sunny khá chắc là không có thứ gì chuẩn bị ăn thịt cậu, ít nhất là không phải ngay lúc này. Với đảm bảo đó, cậu cuối cùng cũng có thể ngừng run rẩy và đánh giá xung quanh.

Cái mảng màu đen mà cậu đã leo lên thì ra là một mỏm đá với đường kính khoảng mười hai mét. Bề mặt có thể xem là phẳng, đầy những khe nứt và hơi khô ráo. Bởi vì bờ đá có hình dáng khá đồng dạng, nên có vẻ như đây là thứ nhân tạo chứ không phải tự nhiên hình thành. Nhưng mà, ở thế giới Mộng Ảo, khó mà biết chắc được thứ "nhân tạo" là được làm bởi con người, thay vì...

Tốt hơn là đừng nghĩ như vậy.

Mỏm đá không nối kết với gì cả, tồn tại như một hòn đảo bé tí giữa đại dương tối như mực. Trên mặt nước không còn thứ gì mà Sunny có thể nhìn thấy. Sau khi thấy điều đó, cậu cũng nhận ra một việc khác.

Ẩm ướt và lạnh cóng, mà cậu còn đang khỏa thân nữa chứ.

'Hừ.'

Công bằng mà nói thì quần áo là thứ cuối cùng người ta sẽ nghĩ đến trong khi bỏ chạy khỏi một con quái vật khổng lồ. Hơn nữa, ở đây cũng đâu có ai để mà thấy thân thể tái nhợt và của quý của cậu.

Nhưng mà, lạnh thật.

Sunny triệu hồi Áo Choàng Múa Rối và nhìn bộ áo màu xám đậm bao quanh cơ thể mình. Thậm chí bộ áo choàng còn có một đôi giầy da đáy mềm. Khi được lớp vải xám làm bằng da không sáng bóng, cậu đột nhiên cảm thấy an toàn hơn nhiều.

Và không cần phải nói là ấm hơn nữa.

Sau đó, Sunny ngồi xuống chính giữa mỏm đá, cách xa mặt nước hết mức có thể, và cố nhớ những điểm đặc trưng của các vùng miền đã được khám phá tại thế giới Mộng Ảo.

Không may là, không có gì phù hợp với cái nơi hắc ám không trăng không sao này.

'Đương nhiên là không rồi,' cậu tức hận. 'Thậm chí nếu có người xui xẻo nào đến đây, thì chắc chắn họ cũng sẽ không thể sống sót quay về thế giới thực.'

Nhất là với đám kia ẩn giấu trong nước biển.

Vẫn chưa tuyệt vọng đến mức phải rời khỏi mỏm đá và cố bơi đi tìm đất liền, Sunny quyết định đợi thêm một lúc và xem sao. Có lẽ sẽ có gì đó thay đổi theo thời gian.

Nhẹ thở dài, cậu theo thói quen tìm kiếm cái bóng của mình. Nhưng mà vì xung quanh hoàn toàn tối đen, cậu không thể thấy nó. Chỉ vừa đủ cảm giác sự hiện diện của nó mà thôi.

"Nơi này hẳn là thiên đàng đối với mày đúng không? Tối đen khắp nơi và không có lấy một ngôi sao trên trời!"

Cái bóng, đương nhiên, không trả lời.

"Dù sao thì... ban nãy làm tốt lắm."

Gật đầu, Sunny nằm xuống, dùng tay làm gối. Không suy nghĩ sâu sắc về thứ gì, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời đen và chờ đợi. Âm thanh sóng vỗ thật ra rất thư giãn.

Sau một lúc, cậu nhắm mắt và lắng nghe. Từng phút hợp lại với nhau, trở thành từng giờ.

...Bỗng dưng, Sunny bắt lấy một sự thay đổi nhỏ trong âm thanh của biển cả. Giống như có gì đó dịch chuyển. Cậu mở mắt và nhìn thấy một góc bầu trời dần biến thành màu xám. Không lâu sau đó, ánh mặt trời mờ nhạt vươn lên khỏi đường chân trời.

Một ngày mới đã đến với mảnh hắc ám không sao này.

Và cùng với nó, mặt biển tối đen bỗng nhiên dâng trào.