Chương 29: Ngày Cuối Cùng Trên Trái Đất
Vào ngày đông chí, Sunny tỉnh dậy cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. Cho dù cậu có cố xua đi sự mệt mỏi này như nào thì nó vẫn cứ ở đó. Cuối cùng cậu nằm yên trên giường một lát, dùng chăn quấn chặt bản thân.
Cậu đã quen với cảm giác buồn ngủ không kháng cự được này. Đây là hoàn cảnh mà cậu phải chịu vài ngày trước Ác Mộng Đầu Tiên. Cũng khá giống tình cảnh mà cậu đã trải nghiệm trên Ngọn Núi Đen, khi cậu đang dần chết cóng.
Nhớ đến bàn tay tử thần lạnh giá, Sunny không tự chủ run lên.
Đây là ngày cuối cùng trên Trái Đất của cậu... ít nhất là trong một khoảng thời gian. Khi đêm đến, Ma Pháp sẽ lại đưa cậu đi, lần này thử thách sẽ nằm ở thế giới Mộng Ảo bao la. Cậu sẽ phải đối mặt với những gì trong thế giới ma pháp tàn lụi? Liệu vận may có ở bên cậu, hay lại sẽ là một thảm họa khác?
'Ưm'
Ngồi đoán mò chẳng có ích lợi gì cả. Cậu đã làm mọi thứ có thể để chuẩn bị cho chuyến đi không thể tránh được này. Cậu đã chăm chỉ học tập, rèn luyện cực khổ và giữ bí mật của mình an toàn. Phân Loại của cậu tốt hơn hầu hết mọi người, và ý chí sinh tồn của cậu đã được rèn giũa ngay từ khi mới sinh ra ở ngoài thành phố và đã trở nên cứng cáp hơn nữa tại Ác Mộng Đầu Tiên.
Nói tóm lại, cậu đã sẵn sàng.
Thở ra một hơi, Sunny rời khỏi giường và đi đánh răng rửa mặt. Đây có thể là lần cuối cậu được tắm nước nóng thoải mái như vậy, nên cậu sẽ tận hưởng cảm giác này. Đây có thể là bữa sáng thịnh soạn cuối cùng trong thời gian dài...
Thật ra thì cậu lại không có khẩu vị.
Căng tin đầy những Người Ngủ, nhưng không ai nói gì cả. Mọi người đều không có tâm trạng và trầm tư không như thường lệ. Không có những tiếng cười đùa và ồn ào bàn tán - chỉ có những Truyền Nhân là vẫn giữ được bình tĩnh. Nhưng mà, kể cả mấy người họ cũng giữ yên lặng.
Sunny nghĩ về lần trước khi cậu chuẩn bị tiến vào Ma Pháp, hơi chần chừ, cậu tiến về phía máy pha cà phê. Trong lúc ở Học Việc cậu đã phát hiện mọi người có thói quen cho thêm đường và sữa vào cà phê. Nên vào ngày đặc biệt hôm nay, cậu quyết định thử nó thêm lần nữa.
Dù sao thì có một truyền thống là một việc không tồi.
Vài phút sau, cậu đã ngồi gần cô gái mù, Cassia như mọi khi. Mặc dù bị bắt buộc ở gần nhau, họ vẫn chưa nói với nhau dù chỉ một lời, chỉ là hai người xa lạ bị hoàn cảnh ngoài điều khiển của họ bắt buộc ngồi gần nhau. Sunny cũng không cảm thấy có lý do gì hôm nay sẽ khác.
Nhưng mà, ngay khi Sunny vừa uống hớp cà phê đầu tiên, Cassia bỗng dưng quay đầu và nhìn chăm chú về phía cậu với đôi mắt xanh dương xinh đẹp.
Hơi bất ngờ, Sunny nhìn xung quanh, xem thử có ai khác đã thu hút sự chú ý của cô ta, và sau khi đảm bảo không có ai đứng sau lưng cậu cả, Sunny hỏi:
"Ch-chuyện gì?"
Cassia giữ im lặng, giống như chần chừ không biết có nên trả lời hay không, rỗi bỗng dưng lên tiếng:
"Chúc mừng sinh nhật."
'Gì?'
Sunny cau mày, cố hiểu ý cô ta muốn nói. Rồi một vệt bất ngờ hiện lên trên mặt cậu ta.
'Ồ đúng rồi. Hôm nay là sinh nhật mình.'
Cậu đã hoàn toàn quên mất. Hôm nay cậu sẽ mười bảy tuổi.
'Khoan đã... sao cô ta biết được chứ?'
Sunny nhìn về phía cô gái mù, mở miệng và quyết định thôi để cho sự việc cứ vậy trôi qua. Cô ta ghê rợn như nào ấy.
"Ư... Cảm ơn."
Gật đầu, Cassia quay đi và có vẻ như không còn hứng thú để trò chuyện nữa.
Vậy thì tốt nhất.
Sunny quay lại ly cà phê của mình, cảm thấy không quá tệ. Đương nhiên là đường và sữa đã giúp không ít. Nhưng mà, cậu cảm thấy hơi tỉnh ngủ hơn sau khi uống.
'Mười bảy tuổi, ha?"
Sunny chưa bao giờ dám chắc mình sẽ sống đến tuổi này. Vậy mà, bất chấp mọi thứ, cậu đã làm được. Cuộc đời đúng là khó đoán.
Nếu như có ai vào một năm trước nói với cậu rằng cậu sẽ ăn mừng sinh nhật mười bảy tuổi với một ly cà phê thật với sữa thật và đường thật. Chắc chắn cậu sẽ cười vào mặt họ. Nhưng sự thật lại là vậy.
Mặc dù không muốn, Sunny nhớ lại tất cả những người đã từng mừng sinh nhật cậu, rất lâu trước đây. Trước khi tâm trạng trở nên chua chát, cậu quyết đoán vứt những ý nghĩ đó ra khỏi đầu và bắt bản thân phải mỉm cười.
'Như này cũng không tệ. Năm sau phải làm như vậy tiếp, khi mình đã trở thành Thức Tỉnh Giả.'
Cổ vũ bản thân như vậy, Sunny uống hết ly cà phê và rời khỏi căng tin.
Hôm nay không có lớp học, nhưng cậu vẫn đi đến phòng học Sinh Tồn Hoang Dã để chào tạm biệt thầy Julius. Ông lão khá xúc động khi tiễn cậu đi. Ông ta cho Sunny "một lời khuyên cuối" khoảng chục lần trước khi hứa sẽ để trống vị trí trợ lý nghiên cứu khi cậu đã trở thành một Thức Tỉnh Giả thực thụ.
Sunny cảm ơn ông ấy vì thời gian bỏ ra và sự kiên nhẫn.
Sau đó, không còn gì để làm nữa.
Khi mặt trời chuẩn bị lặn xuống, Giáo viên Rock tập trung mọi người ở tiền sảnh và dẫn họ ra ngoài.
Tại những công viên phủ tuyết xung quanh tòa nhà trắng, những người Thức Tỉnh khác cũng đang dẫn theo những Người Ngủ của mình đến cùng một địa điểm. Đây là trung tâm y tế của Học Viện.
Trung tâm nhìn giống như một cái đền thờ hơn là một bệnh viện. Bên trong vừa có những thiết bị công nghệ hiện đại lẫn những Người Chữa Trị (Healer) hàng đầu trong số Thức Tỉnh Giả. Trong lúc họ được đưa đến thế giới Mộng Ảo lần đầu tiên, cơ thể họ sẽ được giữ an toàn trong những buồng được thiết kế đặc biệt và được duy trì bằng ma thuật của những người Chữa Trị nếu như có gì không may xảy ra ở thế giới bên kia.
Đương nhiên, việc họ có thể tỉnh lại được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào chính bản thân họ.
Khiến Sunny bất ngờ, sau khi tiến vào trung tâm y tế, Giáo viên Rock không đưa họ vào thẳng khu chứa những buồng ngủ. Thay vì đó, ông ấy dẫn họ đến một tầng vắng người hơn và mở những cánh cổng đến một căn phòng được ánh mặt trời đang lặn chiếu sáng.
Ở đó, họ thấy từng hàng từng hàng xe lăn. Trên mỗi chiếc xe lăn là một người với vẻ mặt trống rỗng, nhưng lại an tĩnh lạ kì. Tất cả những người họ đều hoàn toàn im lặng, không nhúc nhích. Không hề phản ứng trước sự xuất hiện của những vị khách mới đến.
Họ đều có vẻ...trống rỗng.
Trong bầu không khí yên ắng quỷ dị, Sunny rợn da gà, một nỗi sợ kinh hoàng chìm sâu vào tim cậu.
Rock nhìn về phía đám người trống rỗng với ánh mắt trang nghiêm.
"Lý do tôi dẫn mọi người đến đây. Nhìn kĩ và nhớ rõ. Vài người chắc đã nhận ra họ là ai... còn những người chưa biết, họ được gọi là Hollow (rỗng)."
Ông ta nghiến răng.
"Mỗi người trong số họ đều từng là Người Ngủ hoặc là người Thức Tỉnh. Có người yếu có người mạnh. Vài người trong số họ vô cùng mạnh mẽ. Tất cả đều đã chết trong thế giới Mộng Ảo."
'Linh...linh hồn họ đã biến mất.' Sunny kinh hoàng nhận ra.
'Nếu may mắn, khi linh hồn bị tiêu diệt thì cơ thể cũng chết cùng. Nhưng nếu không, sẽ giống như họ. Hollow.'
Giáo viên Rock liếc về phía Nephis và Caster đang đứng, rồi nói thêm:
"Nên xin mọi người đừng chết."
Nửa giờ sau, những Người Ngủ được dẫn đến phòng của mỗi người và chuẩn bị tiến vào buồng.
Trong một phòng, cô gái mù, Cassia, vô vọng định hướng trong môi trường xa lạ, chạm những bức tường và những bộ phận kì lạ của cỗ máy. Nước mắt chảy xuống gương mặt xinh xắn như búp bê.
Trong một phòng khác, Truyền Nhân Caster kiêu hãnh thờ ơ nhìn về phía sàn nhà. Môi hắn ta di chuyển, lặp đi lặp lại một câu từ kì lạ. Run rẩy.
Một nơi khác, Ngôi Sao Thay Đổi Nephis, đứa con gái cuối cùng của gia tộc Bất Diệt Hỏa, nhìn về phía bàn tay. Dưới làn da cô, một ánh sáng mềm mại trắng trong dần phát sáng hơn. Gương mặt biến dạng, nhăn nhó trong sự đau đớn khó chịu nổi.
Và căn phòng khác, Nô Lệ Bóng Tối Sunless, Lạc Khỏi Ánh Sáng quay lưng về phía buồng ngủ và nhìn xuống cái bóng của mình.
"Rồi? Sẵn sàng chưa?"
Cái bóng nhún vai, không trả lời.
Sunny thở dài.
"Ờ, tao cũng vậy."
Chỉ vậy, cậu bước về phía trước và leo vào buồng.
Trong bóng tối bao la, cậu nghe một giọng nói vang vọng:
[Chào mừng đến Thế Giới Mộng Ảo, Sunless!]