Chương 32: Đưa Ra Quyết Định

Chương 32: Đưa Ra Quyết Định

Với cái bụng rỗng và cái đầu đầy ý nghĩ, Sunny quay lại chính giữa mỏm đá và ngồi xuống. Sau một lúc, cậu gọi cái bóng của mình:

"Đánh thức tao nếu có chuyện gì xảy ra."

Rồi cậu nhắm mắt và cố ngủ. Sunny nhanh chóng chìm vào giấc nhủ, cuối cùng cậu có thể nghỉ ngơi.

Nhưng mà, vào giữa đêm, cậu bị đánh thức. Sunny nhảy bật dậy, tâm trí tuy mù mờ nhưng vẫn hết sức căng thẳng. Cậu sợ chủ nhân của cái xúc tua kia sẽ quay lại để xử lý cậu.

Hoặc có lẽ sẽ có thứ kinh dị gì khác từ đáy biển nhận thấy sự hiện hữu của cậu và quyết định dùng thịt người làm thức ăn vặt.

Nhưng mà nước biển vẫn yên ắng và bình tĩnh. Cậu không thể nghe thấy âm thanh gì lạ xung quanh bức tượng hiệp sĩ.

"Chuyện gì?" Sunny thầm thì, hỏi cái bóng.

Nó yên lặng chỉ về một hướng.

Quay đầu, Sunny nheo mắt. Ngay lập tức nhận ra tại sao mình phải tỉnh dậy. Nếu không thì cậu đã không thể thấy...

Ở ngoài khơi, cách vài cây số, một ánh sáng nhỏ màu cam lập lòe giữa màn đêm. Ánh chiếu của nó lên xuống theo chuyển động của từng cơn sóng.

Quá xa nên không thấy rõ chi tiết, nên Sunny nhìn chăm chú nó một lúc. Khá nhanh sau đó, ánh sáng biến mất.

"Người Ngủ khác? Hiện tượng tự nhiên? Hay là có con quái vật nào đó giăng bẫy?"

Kí ức về các sinh vật biển sâu rùng rợn hiện lên trong đầu cậu.

Lắc đầu, Sunny nằm xuống, cố ngủ tiếp. Nhưng mà lần này thì giấc ngủ lại như tránh né cậu. Cơn đói thoáng hiện lên vẫn chưa đến mức không thể chịu nổi, nhưng mà nó đang chậm rãi trở nên nghiêm trọng hơn. Cơn khát thì tệ hơn nhiều.

Cuối cùng, cậu thức đến tận lúc mặt trời mọc, và nước biển rút đi.

Ngay khi buổi sáng vừa đến, những con quái vật kia lại bò ra khỏi nơi ẩn núp và lao về phía cái xác khổng lồ để tiếp tục dùng tiệc.

Sunny quan sát chúng một lúc rồi đi về phía đối diện, hướng mà tối qua cậu đã thấy ánh sáng màu cam.

Ở một khoảng cách đáng kể, khoảng năm sáu cây số từ bức tượng, mặt đất tự nhiên nhô lên và tạo thành một ngọn đồi. Và ở trên ngọn đồi đó, một trụ san hô đặc biệt khổng lồ mọc thẳng lên trời.

Theo dự tính của Sunny, các nhánh trên cùng của nó vừa đủ cao để nhô ra khỏi mặt nước vào ban đêm.

Nhiều ý tưởng hiện ra trong đầu Sunny, nhưng đến cuối, chỉ có hai câu hỏi là quan trọng.

Trước tiên - liệu cậu có thể tìm được đường thông qua mê cung để đến đó trong thời gian ban ngày? Và quan trọng hơn nữa, không hề có gì để xác nhận nguồn gốc của ánh sáng kia là thứ gì đó hữu ích, chứ không phải sẽ dẫn cậu đến cái chết.

Không có đủ thông tin để đưa ra quyết định, Sunny lại trở về quan sát đám quái vật. Tuy vậy cậu vẫn cử cái bóng đi tìm hiểu mê cung ở phạm vi mà Điều Khiển Bóng cho phép, hi vọng ít nhất sẽ có thể tìm được bắt đầu của lối đi có thể dẫn đến ngọn đồi đó.

Theo lý luận, có lẽ cậu sẽ an toàn nhất nếu ở trên cái tượng không đầu này. Vấn đề duy nhất là cậu sẽ chết khát và đói.

Cả hai vấn đề đều có thể giải quyết được nếu cậu leo xuống. Cậu có thể khử muối khỏi nước biển, thầy Julius đã chỉ cậu không chỉ vài cách để làm được vậy, bằng cách dùng những vật liệu có thể tìm được ở mọi nơi trong thế giới Mộng Ảo. Cậu cũng có thể giăng bẫy và săn một trong những con quái vật giống cua kia để ăn. Với kích thước của chúng, chỉ một con sẽ đủ để cậu ăn cả tuần.

Cậu có thể dễ dàng tưởng tượng thói sống đó: ban ngày đi săn, quay lại bức tượng trước khi đêm đến. Có lẽ đó là lựa chọn an toàn nhất.

Tuy nhiên, biện pháp này lại thiếu một yếu tố cần thiết: không có chỗ để phát triển. Nó phù hợp để duy trì mạng sống của Sunny, nhưng nó cũng không mang lại hi vọng gì cho cậu. Nếu như cậu chỉ có thể sống quãng đời còn lại trong một khu vực be bé xung quanh cái tượng không đầu, ăn quái vật và run rẩy mỗi đêm vì sợ hãi bị thứ gì đó ăn ngược lại...

Thì nói thật có khi nhảy xuống tự sát ngay bây giờ còn đỡ hơn.

Điều đó có nghĩa lựa chọn duy nhất còn lại của cậu là cố đến được nguồn ánh sáng cam kia. Và nếu Sunny thật sự muốn thử, cậu phải làm trước khi đám quái vật cua ăn xong cái xác khổng lồ.

Nếu làm vậy thì ít nhất cậu sẽ không phải lo về chúng trong những khu vực mê cung xung quanh.

Chắc chắn với quyết định này, Sunny lên kế hoạch rời khỏi bức tượng vào ngày mai. Cậu sẽ dùng hết ngày hôm nay để khám phá những lối đi trong mê cung và chuẩn bị tâm lý cho bản thân.

Vậy là cậu nhắm mắt lại, và tập trung giác quan của mình vào cái bóng đang di chuyển.

Vào buổi tối, một cơn bão đột nhiên đổ bộ trên mặt biển đen. Sunny được cái bóng đánh thức vừa đúng lúc để kịp chuẩn bị trước những cơn gió nghiền ép và những hạt mưa như chọi đá.

Thường thì mưa luôn khiến tâm trạng cậu xấu đi. Nhưng lần này cơn khát khiến cậu chỉ nghĩ đến nước ngọt để uống. Hạ thấp người để không bị cơn gió thổi bay khỏi mỏm đá, Sunny hứng nước mưa bằng tay và đợi đến khi chúng đầy. Rồi tham lam uống lấy uống để.

Từng tia chớp đánh xuống thắp sáng khắp nơi trên mặt biển cuồng bạo. Nếu có ai thấy Sunny lúc này, thì họ sẽ nhìn thấy nụ cười rộng ngang tai của cậu.

Cơn bão tiếp tục trong vài giờ. Sunny ngồi ở giữa mỏm đá, chịu đựng cơn thịnh nộ thiên nhiên. Không chỉ một lần, một ngọn sóng lớn vỗ vào bức tượng không đầu, suýt nữa cuốn cậu theo. Nhưng Sunny bám chặt vào những khe nứt trên mặt đá, bám dính như keo.

Khi ánh bình minh xuất hiện, và cơn bão đã tan đi, cơ bắp cả người cậu mỏi nhừ.

Nhưng không có thời gian để lãng phí.

Ngay khi đám quái vật tập trung lại cái xác, vài kẻ đến muộn cũng gấp gáp theo sau, cậu trượt khỏi mép đá và bắt đầu uyển chuyển leo xuống.

Sunny phải cảm ơn khóa học Sinh Tồn Hoang Dã một lần nữa, vì cậu cũng được dạy cách leo núi. Thầy Julius rất quả quyết trong việc phải cho học trò mình một khóa học cơ bản về tất cả những biện pháp di chuyển ngoài tự nhiên. Thêm vào đó, Sunny cũng đã dò xét được cách hiệu quả nhất để leo xuống và học thuộc những chỗ bám tay nhờ vào cái bóng của mình.

Sunny nhanh chóng tiếp đất.

Mặc dù rời khỏi bức tượng không đầu sẽ đặt cậu vào nguy hiểm đáng kể, Sunny ngay lập tức cảm thấy tâm trạng trở nên tốt hơn. Bị động như mấy ngày qua không hợp với tính cách của cậu. Nên bây giờ, cho dù kế hoạch của cậu có thất bại thì cậu cũng thất bại trong khi làm thứ gì đó do chính bản thân quyết định.

Cố và thất bại tốt hơn nhiều so với việc không thử gì cả.

Lớp bùn đen đủ sâu để khiến di chuyển của cậu chậm lại, nhưng không đến mức khiến cậu phải lo ngại. Sau khi rút ra vài lần kinh nghiệm, Sunny đã có thể đi lại với tốc độ có thể chấp nhận được. Hơn nữa, miễn sao cậu đi trong những cái bóng, bước chân của cậu sẽ nhẹ và yên lặng, không phát ra âm thanh nào khi bước trên bùn.

Cậu đi về một lối đi mà có thể dẫn cậu đến ngọn đồi ở phía xa, bước vào bóng râm của mê cung đỏ rực này.

Ngay lập tức, một cảm giác kì lạ bao phủ lấy tâm trí cậu. Như thể thế giới bên ngoài cái mê cung không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại những con đường tối tăm, uốn lượn.

'Như không có hồi kết vậy.'

Lắc đầu, Sunny cử cái bóng đi dò xét, hi vọng có thể nhận thấy những nguy hiểm từ trước, và tiếp tục tiến lên. Bây giờ mạng sống của cậu phụ thuộc vào liệu có thể đến được ngọn đồi kia trước khi mặt trời mọc hay không.

Cậu còn không muốn nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cậu vẫn ở trong mê cung khi nước biển quay trở lại.

Cái bóng di chuyển trước cậu, không gặp trở ngại gì cả. Đôi khi nó sẽ leo lên cao để tìm kiếm phương hướng và lối đi khác, giúp Sunny có thể chọn lối đi hiệu quả nhất. Nhưng mà, cậu vẫn phải đi lùi một khoảng cách đáng kể vài lần, vì lối đi dẫn đến ngõ cụt hay là đến một lối đi dẫn đến hướng khác hoàn toàn.

Mặc dù vậy, mọi thứ có vẻ suôn sẻ.

Sunny thậm chí còn có thời gian để quan sát cẩn thận bên trong mê cung, nhận ra nhiều chi tiết trong cấu trúc của nó, cũng như số lượng xương không rõ nguồn gốc bên dưới lớp bùn khiến cậu khiếp sợ.

Vì mọi thứ diễn ra khá ổn, nên sự đề phòng của cậu hơi hạ xuống. Lỗi đó là của sự kiêu ngạo - với những chuẩn bị từ trước và việc dùng bóng một cách điêu luyện, Sunny đã trong tiềm thức khen ngợi bản thân và cho rằng mọi thứ sẽ tốt mà thôi.

Đó là tại sao, khi mà mảng bùn ngay trước mặt cậu bắt đầu di chuyển, cậu đã chậm một phần giây trước khi phản xạ.

Một cái càng bắn ra từ mặt đất, xé qua không khí, chuẩn bị cắt cơ thể cậu làm đôi.