Chương 25: Sinh Tồn Hoang Dã
Vậy là, cô gái tóc bạc, Nephis, cũng nhận được Tên Thật ngay từ Ác Mộng Đầu Tiên. Để có Tên Thật của mình, Sunny đã phải giải quyết Anh hùng và Vua Ngọn Núi trong khi sở hữu một Phân Loại hoàn toàn vô dụng - một thành tích bất khả thi mà đã khiến Ma Pháp rất hài lòng.
'Không biết cô ấy đã phải làm gì để được nhận tên.'
Những Người Ngủ trong căng tin ngớ người trước thành tựu đó. Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào màn hình, kinh ngạc, sợ hãi và ngưỡng mộ. Nghe những lời thì thầm kích động của họ, Sunny chợt như một đứa trẻ muốn khoe lên "Tao cũng vậy! Tao cũng có Tên Thật!".
Nhưng đương nhiên, cậu giữ yên lặng.
Nhìn quanh, cậu cũng thấy Caster đang nhìn chăm chú vào màn hình. Có một biểu hiện buồn bã, khó hiểu trên mặt người thanh niên vui tính này. Nhưng kì lạ là, theo Sunny thấy, Caster không phải đang nhìn về dòng chữ chứa Tên Thật.
Thay vì đó, hắn ta nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Nephis", như thể cái tên đó có ý nghĩa với hắn hơn là cái tên được Ma Pháp ban tặng.
'Thú vị. Họ biết nhau sao?'
Tại sao một Truyền Nhân cao quý lại biết một người đến Học Viện trong bộ đồ thể thao do cảnh sát cung cấp? Mà nhắc đến Nephis... cô ta đâu rồi?
Sunny nhìn quanh căng tin và nhanh chóng nhìn thấy cô gái tóc bạc, ngồi yên lặng trong góc với một ly cà phê. Không chú ý đến sự ồn ào, có vẻ đang chìm trong suy nghĩ. Đôi mắt xám vẫn nghiêm túc và xa xôi.
"Một Người Ngủ với Tên Thật? Không thể nào!"
"Cũng không phải là bất khả thi. Nụ Cười Thiên Đường nhận được Tên Thật trong Ác Mộng Đầu Tiên, hình như là vậy. Nhưng mà đúng là, không chắc cho lắm..."
"Hay là cô ta nói dối trong phỏng vấn?"
"Ngu à? Nếu như lừa gạt quản trị viên dễ vậy, thì thằng biến thái thần kinh hôm qua đã là số một rồi!"
Gương mặt Sunny co giật. Biến thái thần kinh ha...
"Vậy thì, sao chúng ta không hỏi thẳng cô ấy?"
Bỗng dưng, căng tin trở nên yên ắng đến kì cục. Theo lời nói đó, những Người Ngủ ngưng bàn tán và quay lại phía sau, nhìn chằm chằm về phía Nephis. Nhưng mà, không ai có can đảm để tiếp cận cô ấy trước tiên.
Cuối cùng cũng cảm thấy gì đó, cô ấy giương mắt nhìn họ trong bất ngờ.
"Mmm. Chuyện gì?"
Thậm chí cô gái mù Cassia cũng quay về phía giọng nói cô ta phát ra.
Sau vài giây, Caster đột nhiên bước qua và cúi người.
"Tiểu Thư Nephis. Tôi là Caster từ gia tộc Han Li. Có vẻ thử thách của cô rất suôn sẻ?"
Tiểu Thư? Tại sao hắn gọi cô ấy như vậy? Và phải tự giới thiệu... vậy là họ không quen nhau? Thú vị.
Nephis có vẻ bất ngờ trước câu hỏi. Sau khi nghĩ một lúc, cô mỉm cười rạng rỡ và nhún vai.
"Ừ, chắc vậy."
Caster ngượng ngùng mỉm cười đáp lại.
"Hiểu được. Tôi rất mừng vì cô trở lại an toàn. Ờ... tôi không có ý nghi ngờ khả năng của cô."
Nephis gật đầu.
"Cảm ơn."
Sau đó, cô ta lại quay lại với ly cà phê của mình, ra ý không muốn nói chuyện nữa hoặc là hoàn toàn không nhận thấy sự chú ý của mọi người.
Sunny thở dài.
'Bí ẩn thật.'
Có rất nhiều suy nghĩ trong đầu cậu. Nhưng mà không gì có thể phân tán đi thứ quan trọng nhất... ăn sáng. Vài giây sau, cậu đã hoàn toàn bỏ quên cái mối quan hệ xấu hổ giữa Caster và Nephis. Vui vẻ ăn bữa sáng của mình.
Lớp học Sinh Tồn Hoang Dã rất rộng rãi và được trang trí khá tốt... và vắng tanh. Sunny còn tưởng mình đi nhầm, nhưng cậu phát hiện một giáo viên âm u đang ngồi sau cái bàn gỗ. Nhìn thấy cậu, người giáo viên bật dậy.
"Vào đi, chàng trai trẻ!"
Một ông lão sung sức với mái tóc bạc rối bời, ánh mắt lờ đờ và một cặp lông mầy rậm rạp, nhìn như đang tự nhảy múa với nhau.
"Tôi là Thức Tỉnh Giả Julius. Cậu có thể gọi tôi là Thầy Julius (thầy giáo không phải bậc thầy). Ngồi, ngồi đi! Tên cậu là gì?"
Sunny ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Là Sunless."
Julius nhướng mầy.
"A! Quả là một cái tên nguy hiểm. Nhưng vậy cũng tốt, rất tốt. Dù sao thì thứ chúng ta phải đối mặt đều rất nguy hiểm!"
Sunny cẩn thận nhìn quanh.
"Ừm...Xin lỗi, thưa Thầy. Em đến sớm quá sao?"
"Không, không... cậu đến vừa đúng lúc."
"Vậy các học sinh khác trễ hết à?"
Vị giáo viên căm tức hậm hực.
"Không ai đến nữa. Cái đám đầu gỗ đó chỉ biết vung tay vung kiếm khắp nơi. Rất ít người thông minh như cậu, những người biết được giá trị chân chính của kiến thức..."
Ồ. Vậy là môn này rất không phổ biến. Sunny thở dài trong lòng, hi vọng bản thân sẽ không phải hối hận quyết định từ bỏ huấn luyện chiến đấu mà chọn môn này.
"Nói xem cậu trai trẻ... Sao cậu chọn Sinh Tồn Hoang Dã mà không phải những thứ khác?"
Không cần thiết phải che giấu lý do thật sự. Mà Sunny cũng không giấu được...
"Một Thức Tỉnh Giả trông coi em lúc trong Ác Mộng Đầu Tiên, Bậc Thầy Jet, đã khuyên em chọn nó."
"Một lời khuyên khôn ngoan! Những Bậc Thầy quả thật biết thứ gì là quan trọng nhất... khoan đã. Cậu vừa nói Jet?"
Mắt ông ta trợn to.
"Tử Thần Jet? Cái ả điên cuồng sát?! Hừm. Ai ngờ được cái cô dã man đó lại biết được giá trí trân quý của kiến thức."
Tử Thần? Sunny tò mò.
"Thầy, thầy biết Bậc Thầy Jet?"
Julius cẩn thận nhìn sau lưng rồi mới trả lời:
"Ai mà không biết Tử Thần? Cô ta có lẽ không phải là Thức Tỉnh Giả mạnh mẽ nhất, nhưng chắc chắn cô ấy là một trong những người đáng sợ nhất. Vì Kĩ Năng Phân Loại của cô ấy bỏ qua da thịt, và tấn công thẳng hồn tâm. Có nghĩa là không có giáp hay biện pháp giảm sát thương, bảo vệ vật chất gì có thể ngăn những đòn tấn công của cô ta."
Ông ta nghiêng về phía trước.
"Điểm tốt duy nhất là cô ta vẫn còn trẻ và sẽ không sớm trở thành một vị Thánh, hoặc có lẽ là không bao giờ. Đúng vậy, may mắn là cơ hội cô ấy tiến cấp là rất thấp."
Sunny chớp mắt.
"Tại sao?"
Julius nhìn về phía cậu, như thể đang cố hiểu tại sao có người thiếu hiểu biết chừng này.
"Vì cái tính cách quái đản của cô ta, chứ còn gì nữa! Ai lại muốn một tên biến thái cuồng sát trở thành Thánh? Muốn vượt qua Ác Mộng Thứ Ba cần phải có một tổ đội với những thành viên xuất sắc và đủ sự hỗ trợ khác. Tử Thần Jet không phải là... khoan đã!"
Bỗng nhiên Julius nghiêng về phía sau.
"Sao tôi lại bàn những thứ này với cậu? Cậu còn quá trẻ để biết những thứ đó! Hơn nữa, người cao thượng như tôi không nên nói xấu sau lưng người khác!"
'Có quỷ mới tin,' Sunny thầm nói mỉa, nhưng không nói gì cả.
Cậu đã nghe được rất nhiều thứ thú vị từ Thầy Julius.
'Có lẽ chọn Sinh Tồn Hoang Dã là quyết định đúng đắn.'
"Quay lại chương trình học. Cậu còn chọn môn gì nữa?"
"Không gì cả. Trong bốn tuần tới, em sẽ tập trung hoàn toàn vào Sinh Tồn Hoang Dã."
Julius nhìn cậu chằm chằm cả một phút, biểu hiện kinh ngạc toàn tập hiện rõ trên mặt. Rồi từ từ, một tia kích động lóe lên trong mắt ông ta. Cuối cùng, ông ta mỉm cười toe toét.
"Tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Quả là một chàng trai thông minh! Đừng lo. Trong bốn tuần, tôi sẽ biến cậu thành bất tử..."
Khóa học với Thầy Julius của Sunny mở đầu rất thoải mái và không quá căng thẳng, nhưng chỉ một giờ sau, cậu cảm thấy đầu mình muốn nổ tung. Có quá nhiều thông tin mới, và tất cả đều kì lạ và đi ngược trực giác với một người chưa từng rời khỏi môi trường thành thị bốn bên là tường.
Cứ cách không lâu, Julius lại há hốc trước sự thiếu kiến thức và kinh nghiệm cần biết của Sunny. Nhưng mà, thái độ của ông vẫn luôn tốt và có thể nhìn ra ông ta có sự nỗ lực vô tận đối với việc dạy học. Mỗi khi Sunny mắc lỗi, ông ta sẽ kiên nhẫn chậm lại để học trò bắt kịp.
Khóa học mà Julius lên lịch có thể nói là điên khùng. Lượng kiến thức lý thuyết cần phải học là vô tận, những bài học thực dụng trong thực tế ảo và thế giới thực, đủ loại chủ đề và những thứ kì lạ cần phải học. Thậm chí còn có vài bài học hoàn toàn tập trung cho những ngôn ngữ chết trong thế giới Mộng Ảo!
'Tại sao phải học thêm ngôn ngữ?' Sunny bùi ngùi tự thán. 'Ma Pháp tự động dịch nghĩa mọi thứ cơ mà!'
Nhưng Julius không lui bước.
"Ma Pháp không phải một máy thông dịch! Cậu nghĩ nó có thời gian để diễn đạt tất cả những chi tiết trong ngôn ngữ nhân loại? Ví dụ cậu tìm kiếm một nơi để nghỉ lại trong một di tích, và tìm thấy dòng chữ được khắc "đi phía trước sẽ chết chắc". Có tận ba chục từ để chỉ cái chết trong ngôn ngữ của kí tự cổ! Nếu biết đọc chúng, cậu sẽ có thể suy ra phía trước có loại nguy hiểm gì!"
Ngày đầu tiên, họ học đến khi mặt trời bắt đầu lặn. Đến lúc đó Julius mới cho phép Sunny rời đi. Não cậu kiệt sức, còn cậu thì vẫn than thở vì bỏ lỡ bữa trưa và bữa tối, Sunny quyết định nhắc nhở thầy mình về sự quan trọng của thức ăn để duy trì tập trung cao độ cho ngày mai.
Sau khi về đến phòng, cậu ngồi bệch xuống ghế và nhìn về phía xa xăm một lúc. Rồi, giống như nhớ đến gì đó, Sunny quay về phía cái bóng của mình.
Đúng vậy, cậu có nhiều việc phải hoàn thành trước bữa ăn khuya.
Cậu quan sát cái bóng vài giây rồi mỉm cười.
"Để xem mày làm được gì..."