Chương 24: Thăng Tiến
Tất cả những hoạt động của những Người Ngủ đều tập trung trong một tòa nhà. Sunny theo sự hướng dẫn trong thiết bị liên lạc nhanh chóng tìm đến kí túc xá, nằm ở một trong những tầng thấp nhất. Ngạc nhiên là cậu có cả một cái phòng cho riêng mình.
Có một cái giường với nệm êm ái, một cái bàn, tủ đồ, và cả nhà vệ sinh riêng! Những vật liệu đều mới toanh và vừa mắt, không khí thì sạch sẽ và tươi mát. Bên trong được sưởi ấm, và bức tường bên ngoài được gắn một cái màn hình ẩn vào tường thành một cái cửa sổ giả. Trên màn hình là một công viên phủ tuyết đẹp như tranh vẽ.
Thậm chí trong tủ đồ còn có vài bộ quần áo với huy hiệu của Học Viện mà họ cung cấp miễn phí nữa.
'Thật là xa hoa,' Sunny hơi choáng với cảnh tượng này.
Nhìn khách quan, Sunny cũng hiểu là hoàn cảnh này không phải là thật sự sang trọng. Nhưng mà với cậu, kẻ lớn lên trên những con đường bên ngoài thành phố, thì cái phòng này như một cung điện vậy. Cậu gãi đầu.
'Có vẻ như... mình đã thăng tiến?'
Sunny nhìn quanh, rồi chớp mắt với cái bóng và mỉm cười.
"Hay phải nói là chúng ta đã thăng tiến trong cuộc đời này, chứ hả?"
Cái bóng không trả lời, hình như nó không thấy ấn tượng lắm. Có thể nó không quan tâm những thứ như vậy.
'Ừm, một cái bóng ngu đần thì biết gì chứ?'
Sunny thay bộ đồ mới, và xem xét bản thân trong gương. Rồi nhớ đến gì đó, cậu triệu hồi những kí tự cổ.
Cuối cùng cậu cũng có thời gian để tìm hiểu Áo Choàng Múa Rối.
Kí Ức: [Áo Choàng Múa Rối]
Cấp bậc Kí Ức: Thức tỉnh
Loại Kí Ức: Giáp
Mô Tả Kí Ức: [Một con sâu nghi kỵ đã từng mò được đến tim của một vị vua chính trực. Theo thời gian, vị vua bị cắn nuốt từ bên trong và trở thành con rối của nó. Một đời sau, Sâu Múa Rối thoát khỏi cái xác của nhà vua, để lại một cái kén làm bằng tơ màu đen. Không ai biết nó đã đi đâu; nhưng mà, khi có một người dám đặt chân đến tòa lâu đài yên ắng, họ tìm thấy đống tơ nằm giữa đống xương chất như núi. Họ dùng nó để may thành một bộ áo giáp.]
Sunny chua cả mặt.
'Không hề đáng sợ. Đúng vậy. Mình không hề bị nó hù.'
Nghĩ lại thì, sinh vật đầu tiên mà cậu giết được gọi là ấu trùng. Nếu như cậu giả thiết Vua Ngọn Núi là con Sâu Rối trưởng thành - đã là bạo chúa... thì nó sẽ biến thành cái quái gì nếu như hóa bướm?
Không, tốt nhất đừng nghĩ về mấy việc như vậy.
Thở dài, cậu triệu hồi cái Áo Choàng Múa Rối. Những sợi chỉ đen mảnh mai ngay lập tức xuất hiện và quấn quanh thân thể cậu, bện thành một bộ áo giáp. Lớp vải mềm mại màu xám đen, có những yếu tố như cầu vai và khớp tay, được làm từ một loại da màu đen không bóng.
Bộ giáp nhẹ, không quá bắt mắt và không hạn chế chuyển động cậu chút nào cả. Và khi di chuyển nó không phát ra âm thanh gì hết. Một thiết bị hoàn hảo cho một người thích núp trong bóng tối!
Sunny mỉm cười. Cậu biết là bộ giáp này sẽ đủ cứng cáp để chống lại bất cứ Sinh Vật nào dưới cấp độ Thức Tỉnh, một lợi thế tuyệt vời vì cậu chủ yếu sẽ đối mặt với những quái vật cấp Ngủ Say. Ngoài ra, mặc bộ áo giáp này còn mang lại cho cậu một cảm giác bình tĩnh nhẹ nhàng, kì lạ.
'Một con sâu nghi kỵ... không biết nó có tăng cường miễn dịch các đòn tấn công tinh thần không?'
Không biết tại sao, cậu lại có cảm giác như vậy.
Một chiến lợi phẩm tuyệt vời! Xứng đáng là một Kí Ức của con bạo chúa hùng mạnh.
Vấn đề duy nhất là Áo Choàng Múa Rối rõ ràng không phải là thứ nên mặc chồng lên một bộ đồ khác. Khá thỏa mãn, Sunny hủy triệu hồi bộ áo và đi khỏi phòng, về phía căng tin.
'Không tồi, không tồi,' cậu ngẫm lại tất cả những phần thưởng từ Ác Mộng Đầu Tiên.
Bữa ăn khuya cũng xa xỉ không kém gì kí túc xá. Ước muốn được nếm thử thịt thật cuối cùng cũng thành hiện thực: không chỉ hoàn toàn miễn phí, thậm chí những Người Ngủ có thể ăn không giới hạn! Ngoài thịt, còn có cơm, bánh mì, đủ loại món phụ, sốt, rau củ tươi, trái cây và thức uống.
'Quá xa hoa!' Sunny vừa suy nghĩ vừa né khỏi quầy cà phê.
Sau khi xây một ngọn núi thức ăn nhỏ trên đĩa, cậu tìm một ghế trống, và trong một lúc, quên đi sự hiện hữu của thế giới này. Khi miếng thịt mọng nước, mềm mài, được tẩm ướp hoàn hảo đưa vào miệng, những ngôi sao hiện lên trong mắt cậu. Kiềm nén lắm mới không phát ra một tiếng rên thỏa mãn.
Cứ nghĩ, cậu đã có thể sống như thế này đến tận một năm!
"Ma Pháp chết tiệt... sao mày không ám tao sớm hơn vài tháng chứ?'
Cậu tập trung vào đĩa thức ăn, tiêu diệt toàn quân trong chớp mắt. No đủ và thậm chí là hơi quá đà, Sunny nhìn lại với ánh mắt thèm thuồng và suy nghĩ lấy thêm một phần nữa. Nhưng đã đến giờ mà cậu phải gặp một nhân viên của Học Viện.
Đầy tiếc nuối, cậu đứng dậy và rời khỏi căng tin.
Không lâu sau đó, Sunny tới một văn phòng nhỏ, ngồi đối diện một quản trị viên. Người nọ rất thân thiện, bắt đầu quá trình phỏng vấn ngay lập tức.
Như lời cảnh cáo của Bậc Thầy Jet, họ đề cập bác sĩ tâm lý. Nhớ đến những gì cô ta nói, cậu từ chối, và những câu hỏi tự nhiên chuyển sang Phân Loại của cậu.
Không muốn tiết lộ thông tin về khả năng của bản thân, nhưng cậu cũng biết mình phải nói gì đó với họ. May mắn là, những câu hỏi được viết theo cách để khiến những Người Ngủ không đề phòng.Vì vậy nên đa phần các câu hỏi đều bắt đầu với những từ ngữ rườm rà lịch sự như kiểu "Cậu có bằng lòng nói tôi biết" hay là "Nếu cậu muốn chia sẻ", nên Sunny có cơ hội đưa ra những câu trả lời trung lập, không tiết lộ gì.
"Cậu có ngại nói tôi biết Kĩ Năng Phân Loại mà cậu nhận được là dạng gì không, chiến đấu, ma thuật, thiết thực?"
Cậu ngại, nhưng phải cẩn thận.
"Ừm, tôi không chắc nữa. Tôi vẫn chưa có thời gian để hiểu nó rõ hơn."
"Không sao. Cậu có thể gây tổn thương trực tiếp bằng Kĩ Năng không?"
"Tôi đoán là không? Trước đây, tôi thậm chí còn không làm một cái khăn tổn thưởng."
Cứ tiếp tục như vậy. Cuối cùng, Sunny chia sẻ vừa đủ thông tin để tạo ra ấn tượng Phân Loại cậu yếu, không nguy hiểm và khả năng cao là nghiêng về loại thực dụng.
Sau đó, cậu quay trở lại phòng, cởi đồ và đi ngủ.
Sunny vốn cho rằng lần đầu tiên đi ngủ kể từ khi quay lại từ Ác Mộng sẽ khá kì lạ, nhưng thật ra thì dễ đến bất ngờ. Nằm trên tấm nệm êm ái, da chạm vào bộ ga sạch sẽ và đầu gối trên một cái gối dễ chịu, cậu ngủ như em bé vậy.
Sáng sớm, Sunny rửa ráy và háo hức, vội vã đi ăn sáng. Tâm trạng cậu không thể tốt hơn.
Căng tin đông người. Sau khi lấp đầy đĩa với đủ loại thức ăn ngon lành, cậu nhanh chóng nhận ra nơi duy nhất cậu có thể ngồi là gần cô gái mù hôm qua. Bàn cô ta trống rỗng vì không ai muốn ngồi gần cả.
Sunny nhăn mặt. Có vẻ như hai người họ đã rơi vào kiếp lạc loài chung với nhau trong bốn tuần tới. Cậu cũng cảm thấy không dễ chịu khi ở gần một người không khác gì người chết, nhưng không có lựa chọn.
Tâm trạng hơi xấu đi, cậu ngồi tại cái bàn của cô ấy và gật đầu chào hỏi những người nhân viên xã hội đang giúp đỡ cô ta. Sau đó, cậu cố giả bộ họ không tồn tại và tập trung vào thức ăn của mình.
Nhưng mà, trước khi ăn xong, những tiếng ồn ào hút sự chú ý của cậu.
'Chuyện gì vậy?'
Cậu ngước lên và nhìn thấy nhiều Người Ngủ đang vây quanh một cái màn hình được đặt trên tường căng tin, gương mặt họ đầy sự kích động và ngưỡng mộ. Trên màn hình, một danh sách tên được liệt kê, xếp hạng lứa Người Ngủ mới đến từ yếu đến mạnh nhất, chắc chắn là dựa trên kết quả của những đợt phỏng vấn vừa qua.
Không hứng thú cho lắm, cậu nhanh chóng tìm thấy tên mình gần dưới cùng. Người Ngủ duy nhất được Học Viện đánh giá thấp hơn cậu về tỉ lệ thành công là chính cô gái mù. Thì ra tên cô ấy là Cassia.
Nhưng mà ồn ào này hơi quá nếu chỉ là kết quả xếp hạng. Tò mò, cậu nhìn về phía trên. Những Người Ngủ khác đều không bình tĩnh được.
"Sao...Sao có thể?!"
"Mình không nhìn lầm phải không?"
"Cô ta là quái vật hay sao?!"
Caster được xếp thứ hai. Và ngay trước hắn, chân dung cô gái tóc bạc hiện ra rõ ràng.
Bên phải bức hình, hai dòng chữ đơn giản:
"Tên: Nephis"
"Tên Thật: Ngôi Sao Thay Đổi"