Chương 1068: Một Người Thay Đổi
Trên một hòn đảo xinh đẹp với những cây cổ thụ và những thảm cỏ xanh mướt, một bóng người đơn độc đột nhiên xuất hiện từ hư vô. Đó là một chàng trai với làn da thạch cao, mặc một bộ tunic đơn giản làm từ lụa đen thượng hạng. Cậu ta bất động vài giây, rồi đi đến mép hòn đảo và đứng yên ở đó, nhìn xuống bên dưới. Nếu không phải có gió chơi đùa với mái tóc đen của chàng trai, thì cậu ta đã trông như một bức tượng tuyệt mĩ.
Đảo Ngà đã thay đổi một chút trong vài tháng qua. Bản thân tháp chùa vĩ đại đương nhiên là vẫn như vậy, nhưng mà những tòa nhà hòa nhã mà những Người Giữ Lửa xây lên giờ trông giống một ngôi làng nhỏ, yên bình mà vô cùng hòa hợp với khung cảnh. Những cây cổ thụ trong khu rừng giờ đã ra trái trên những cành nhánh, mỗi quả trông chín mọng và ngon miệng.
Bộ xương trắng của con rồng cổ đại vẫn tắm trong ánh nắng, và một con thuyền duyên dáng vẫn đung đưa trên bề mặt hồ nước trong veo, tĩnh lặng.
Nhưng mà có một thay đổi lớn mà khiến Sunny rất giật mình, kéo cậu ra khỏi tâm trạng mơ màng của mình.
'Cái quái gì...'
Nhìn xuống dưới, cậu không nhìn thấy vực thẳm hắc ám quen thuộc của Bầu Trời Bên Dưới. Thay vì vậy, cậu nhìn thấy một bức tranh đá khảm từ những hòn đảo bay, toàn bộ liên kết bởi những sợi xích khổng lồ, chậm rãi lơ lửng qua.
Đảo Ngà đang di chuyển.
Mặc dù chuyển động là rất chậm, nó đã rời khỏi không gian trống rỗng của Xé Rách, và giờ đang trôi dạt trong những tầng may về phía biên giới phía nam của Đảo Xiềng Xích.
Sunny chớp mắt vài lần.
'Từ lúc nào mà thứ này có thể nhúc nhích?'
Cậu lưỡng lự một lúc, quan sát khung cảnh bên dưới, rồi đi dọc theo mép của Đảo Ngà.
Có vẻ như nhiều thứ đã thay đổi trong lúc cậu ở Nam Cực.
Không lâu sau đó, Sunny đến cạnh hồ nước trong veo, lấp lánh phản chiếu ánh sáng mặt trời. Có một hàng ghế đá ở gần bờ hồ, và một bóng người quen thuộc đang ngồi trên đó với một cần câu trong tay.
Cao, quyến rũ, tràn trề sinh lực...Effie thư giãn trong ánh mặt trời và quan sát mặt hồ.
Sunny đi đến gần hơn và giữ im lặng một lúc. Cuối cùng, cậu lên tiếng:
"Thật sự có cá trong hồ này sao?"
Effie lười biếng nhún vai.
"Ai biết được? Đó là thứ tôi muốn tìm hiểu. Hi vọng là vậy! Tôi dạo gần đây hơi khoái ăn cá...và quái vật biển...sau khi bị kẹt trên một con thuyền cả tháng trời."
Rồi, cô đột nhiên đứng hình, và chậm chạp quay người lại.
Đôi mắt hạt dẻ của Effie vui vẻ sáng lên.
"Sunny?! Là cậu?!"
Cậu nhếch mép cười.
"Là ai khác được chứ...argh! Thần thánh! Thả tôi xuống, con nhỏ dã man ngu ngốc này!"
Nữ thợ săn ngay ập tức ôm chầm lấy cậu với lực lượng nghiền nát, và khi cân nhắc đến chiều cao chênh lệch của họ, Sunny cảm giác chân mình rời khỏi mặt đất. Giọng nói cậu đầy sự phẫn nộ chính đáng:
"Tôi nói...thần thánh, cô có biết khiêm tốn là gì không vậy hả?! Thả tôi ra!"
Effie cười giòn giã và đặt cậu xuống...và cũng là việc tốt. Sunny suýt chút nữa đã dùng [Lông Vũ Sự Thật] để biến bản thân nặng như một tảng đá cẩm thạch to đùng. Cậu chỉ chần chừ vì việc đó có lẽ không hề hiệu quả với cô ta.
"Cậu đến từ lúc nào vậy?! Không, đợi đã...cậu ở nơi quái nào vậy?! Neph nói bọn tôi là cậu còn sống, nhưng tin tức từ Trung Nam Cực...ngố, cậu thật sự ổn chứ hả? Chuyện gì đã xảy ra?"
Sunny nhìn cô ta với ánh mắt từ bỏ, rồi lắc đầu.
"Ngay lúc này. Đông Nam Cực. Chắc vậy. Còn về chuyện đã xảy ra..."
Cậu thở dài.
"Để tôi suy nghĩ một giây thử. Tôi di chuyển qua sáu ngàn cây số của một dãy núi đầy rẫy Sinh Vật Ác Mộng, nhận vài huân chương, đi qua một tầng hầm bất tận đầy nguyên tố hắc ám, bị một con titan giết, giết con titan trở lại, dẫn một đoàn với vài chục ngàn người tị nạn đến an toàn, cưỡi một vị Thánh vào đáy biển sâu để chiến đấu với một Khủng Bố Đồi Bại, giết con Khủng Bố đó, bị nổ tung, rồi giết thêm vài Sinh Vật Ác Mộng nữa, rồi thua một con Titan khác, vượt qua eo biển trên một cái bè, cưỡi một con ngựa đến tận thủ đô công hãm gần đó nhất...cơ bản thì chắc là vậy. Ồ, tôi còn học được cách thổi sáo nữa. Một chút mà thôi."
Sunny ngừng lại, rồi hờ hững nhìn Effie:
"Cô có gì mới không?"
Cô ta nhìn cậu chăm chú một giây, rồi nhếch mép cười, quấn tay quanh vai cậu, và kéo cậu về phía tòa tháp.
"Tôi hiểu! Vậy là như thường ha. Nhưng mà đừng cho rằng cậu sẽ không phải thật sự nói bọn tôi biết chuyện gì đã xảy ra...chúng tôi lo lắng muốn bệnh, biết không hả! Kai gần như lên cơn đau tim ngay trước khi chúng tôi rời đi đến Đông Nam Cực, khi mà tin tức về Falcon Scott đến chúng tôi! Thậm chí Công Chúa cũng có vẻ lung lay...tôi thề với những vị thần đã chết, tôi suýt thấy cô ta có biểu hiện trên gương mặt đó. Đi nào, tìm những kẻ còn lại..."
Sunny đánh giá khả năng thoát khỏi sự giam giữ của Effie là tương đối, nhưng rồi thả lõng và cho phép bản thân được dẫn đến phía Tháp Ngà. Dù sao thì đó là tại sao cậu đến nơi này, để nói chuyện với những thành viên khác của tổ đội. Cậu cần chia sẻ rất nhiều kiến thức thực dụng cho Kai và Effie, cũng như nói chuyện với Nephis và Cassie về những đại gia tộc...
Nhưng hơn thế nữa, cậu đơn giản muốn nhìn thấy họ. Có rất nhiều sự hắc ám và mơ hồ trong im cậu, nhưng mà bạn cậu...tổ đội của cậu...bất chấp những vấn đề phức tạp giữa họ, họ như một hòn đảo nhỏ của sự ổn định bên trong thế giới hỗn loạn, khó đoán, chết chóc mà họ đều sống trong.
Cậu nhớ họ.
Mặc dù, có lẽ, cậu không nên.
Bốn tháng Sunny ở Nam Cực đã thay đổi rất nhiều thứ, khiến vài thứ có vẻ không còn quan trọng, và nhiều thứ đáng giá hơn nhiều so với trước đây.
Cậu lắc đầu.
"Rồi, rồi...tôi đi đây. Thả tôi ra được chưa?"
Sunny thở dài.
'Ít nhất cô ta không đùa về Hoàng Hôn Thất Sủng...'
Vào lúc đó, Effie nhìn cậu với ánh mắt tinh quái.
"Ngố, tôi không thể không phát hiện...bộ đầm cậu mặc đẹp nhỉ..."
Cậu nghiến răng.
"Tunic. Là một bộ tunic. Một Ký Ức loại giáp Vượt Giới Hạn mà không phải là một bộ đầm, mà là một bộ tunic. Mắt cô bị mù hả?!"