Chương 1056: Falcon Scott Thất Thủ (74)

Chương 1056: Falcon Scott Thất Thủ (74)

Đã là buổi sáng khi mà Sunny quay trở lại tháp chung cư nên Giáo sư Obel đang ở. Cơn lạnh thậm chí đã trở nên lấn át hơn nữa, và gió thì như những lưỡi dao sắc bén mà tàn nhẫn cắt vào da cậu.

Đúng là hơi kì lạ. Không lâu sau khi tin tức Quái Thú Mùa Đông sẽ tấn công lan truyền trong thành phố, cả dân số ở nơi này như trở nên điên loạn. Sợ hãi, hoảng hốt, và tuyệt vọng như một cơn cháy rừng lan tỏa ra khắp thủ đô công hãm, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn. Trong một lúc, như thể cả Falcon Scott đã biến thành một con thú bị thương, điên khùng.

...Nhưng bây giờ, một sự bình tĩnh kì lạ tỏa ra trên những con đường phủ tuyết. Thậm chí gần cảng, đám đông cũng đã trở nên dễ bảo và từ tốn hơn nhiều. Vài con thuyền nữa đã đến, và vài triệu người nữa được mang đi.

Những người còn lại hoặc là đã đầu hàng với định mệnh, hoặc là đã hoàn toàn từ bỏ.

Ngay khi họ buông tha cho hi vọng, nỗi sợ hãi của họ biến mất. Cơn hoảng hốt cũng giảm đi. Sunny đi xuyên qua thành phố, cậu nhìn thấy nhiều người đang cố gắng chấp nhận sự thật tàn nhẫn này theo nhiều cách khác nhau. Vài người có vẻ tê dại và chậm chạp. Vài người có vẻ yên bình và chấp nhận. Mọi người đều tìm đến an ủi bằng cách của họ.

Cậu thậm chí còn thấy vài nhóm người leo lên những nóc nhà cao nhất, họ mang theo ghế, những lò sưởi di động, và thức ăn. Họ đang định ngắm nhìn con titan đi đến, và cùng nhau đón hồi kết.

Những người khác thì cố vào sâu trong lòng đất nhất có thể. Một thủ đô công hãm như Falcon Scott có rất nhiều hầm trú ẩn bền chắc dưới lòng đất...nhưng mà, nếu có ai cho rằng họ sẽ có thể núp khỏi sự diệt vong sắp đến ở nơi đó, thì họ đã nhầm lẫn nghiêm trọng. Không có lượng đất đá đông cứng, hay bất cứ lớp phòng ngự nào có thể ngăn cản một Titan Đồi Bại.

Cũng đã có những hầm trú ẩn ở Đồng Erebus, nhưng mà không có ai tiến vào chúng mà đã có thể sống sót. Và Goliath còn lâu mới có thể so sánh được với Quái Thú Mùa Đông.

Còn về bản thân Sunny...cậu vẫn chưa bỏ cuộc. Cậu vẫn còn chút ý chí để chiến đấu.

Cậu đã dùng những giờ qua cố nghĩ biện pháp để nếu không thể đánh bại thứ kinh dị kia, thì ít nhất giữ chân nó. Tiếc là...

Sunny không thể nhìn thấy cách chiến thắng, cho dù có cố gắng đến mấy.

Kẻ địch chỉ là quá mạnh mẽ, và túi chiêu trò của cậu cơ bản là đã cạn kiệt. Không có thời gian để chuẩn bị thứ gì, và kể cả nếu có, thì cậu cũng không chắc rằng có thể thực hiện một phép mầu từ không gì cả.

Giết Goliath đã là một kỳ công đáng kinh ngạc...trong quá khứ, trước khi sự Vượt Giới Hạn của những vị Thánh đầu tiên, đã mất toàn bộ gia tộc Valor nhiều thập kỷ để có thể giết một con Titan Ngã. Nhưng Sunny thì đã hủy diệt tên khổng lồ đá đáng sợ kia chỉ trong một giây.

...Nếu cậu đã chậm hơn vài giây, thì cả thành phố có lẽ đã bị phá hủy. Đám titan là đáng sợ như vậy.

Người ta càng đi xa hơn trên con đường Thăng Hoa - hay Hắc Hóa - thì khoảng cách giữa mỗi bước chân lại càng thêm vĩ đại. Có một khoảng cách bao la giữa một Khủng Bố và một Titan, và thậm chí còn có một khoảng cách bao la hơn nữa giữa một con Ngã và Đồi Bại.

Sunny không thể nghĩ ra một ý tưởng nào tốt cả. Sức mạnh của bản thân cậu là không đủ, và không có ai mạnh hơn để mượn nó từ.

'Thật sự là vô vọng sao?'

Bất chấp tất cả, cậu không chấp nhận việc đó. Vậy mà, một cái bóng của sự nghi ngờ đang đè xuống tim cậu.

Trong lúc Sunny đến gần tháp chung cư, những ý nghĩ của cậu lang thang đến Gere và Carin. Tâm trạng của cậu trở nên tăm tối khi nhớ lại toàn bộ những người mà cậu đã mang đến Falcon Scott, và cậu đã nỗ lực đến dường nào để giữ tính mạng của họ.

Giờ họ đang ở đâu? Người Ngủ vô danh, thằng nhóc mà dám gọi cậu là "Chú", người lính can đảm mà đã đánh mất cánh tay cho Đám Mây Cắn Xé...

Liệu họ đã được sơ tán, hay là vẫn còn đâu đó ngoài kia, trong thành phố sắp sửa diệt vong này? Đa phần trong hai trăm triệu người đã được sơ tán, nên...cơ hội đó là không cao...

Đứng trước lối vào chung cư, cậu nhìn đống tuyết ở hai bên nó.

Người đàn ông mà đã thật sự vui vẻ vì đã có thể đưa cậu một cái sandwich...liệu ông ta và vợ mình có an toàn?

Và vô số những người khác...

Thở dài thật sâu, Sunny tiến vào tháp và đi đến căn hộ của Giáo sư Obel.

Ông lão đón gặp cậu với một nụ cười bình tĩnh.

"Bậc Thầy Sunless. Vào đi, vào đi..."

Đến hiện tại, không còn ai trong căn hộ này ngoài ông lão. Hai người họ yên lặng một lúc. Cuối cùng, Giáo sư Obel thở dài.

"Ta muốn cảm ơn cậu. Một thời gian trước, ta đã làm ra một yêu cầu...để cậu đừng chọn cứu mạng ta thay vì một người khác. Lúc đó, cậu đã không đồng ý - ta mừng là cậu đã đổi ý."

Sunny nhìn ông lão với biểu hiện ảm đạm. Cậu nhớ cuộc đối thoại đó. Lúc đó, cậu đã ngu ngốc nói rằng bản thân sẽ không cần phải chọn, vì cậu đơn giản sẽ cứu mọi người cậu đã quyết định cứu.

Về cơ bản, Sunny đã giữ lời hứa đó. Đoàn người đã đến Falcon Scott, và mặc dù có thương vong, cậu chưa từng phải đặt tính mạng Giáo sư Obel lên trên người nào khác cả.

Ai biết được những vấn đề của họ sẽ càng thảm họa hơn nữa sau khi đến được thủ đô công hãm xa xôi này?

Sunny trề môi, rồi nói với giọng bằng phẳng:

"Tôi không nói dối, Giáo sư...tôi không vui vẻ gì với quyết định của ông. Sau toàn bộ công sức tôi bỏ ra để giữ tính mạng của ông, ông vẫn chọn ở lại. Nó khiến tôi cảm giác toàn bộ nỗ lực của mình là không hề có ý nghĩa."

Đương nhiên là không phải. Hàng chục ngàn người - và thậm chí hàng triệu - đã còn sống nhờ vào những việc làm của Sunny. Nhưng mà hàng triệu người kia là con số không có gương mặt đối với cậu. Với cậu, Giáo sư Obel từ lâu đã trở thành một đại diện cho toàn bộ những người thường mà Quân Đội Đầu Tiên phải cứu. Ông ta và Beth.

Ông lão mỉm cười đăm chiêu.

"Ta biết là cậu sẽ cảm giác như vậy. Những người mà có nguyên tắc như cậu, chàng trai, là rất hiếm có.

Họ không thể không cảm giác có trách nhiệm với cả thế giới. Nhưng mà...thế giới là quá to lớn, Thiếu tá Sunless.

Cậu không thể tự mình đáng bại nó. Và cậu cũng không nên bị ép phải làm vậy."

Sunny nhìn ông ta với vẻ bất ngờ.

'Giờ, thì...rất thú vị.'

Cậu không nhịn được mà khịt mũi khinh thường.

"Có nguyên tắc? Tôi? Giáo sư...ông nhầm to rồi. Tôi không có nguyên tắc nào để nhắc đến cả. Tôi chỉ cứng đầu, thù dai, và hơi điên rồ. Tôi chỉ có vậy mà thôi."

Ông lão cười.

"Nếu cậu nói vậy, chàng trai...dù sao thì, cậu chắc chắn là rất bận rộn. Ta sẽ không giữ cậu. Tuy nhiên, ta đúng là có một ân huệ cuối cùng muốn nhờ cậu...liệu cậu có phiền hộ tống ta đến trung tâm liên lạc? Lịch làm việc của ta tính đúng ra là đã bị tạm ngưng, nhưng mà một đống kĩ sư già nua đã quyết định tập trung ở đó. Ai biết được, có lẽ chúng ta thậm chí sẽ có thể khôi phục lại công dụng của cả thứ đó. Dù sao đi nữa, thì đó sẽ là một vấn đề cực kì thú vị để giải quyết! Ta đã có vài ý tưởng..."

Sunny nhìn ông ta chằm chằm vài giây, rồi yên lặng gật đầu.

Cùng nhau, họ rời khỏi tháp chung cư và đi qua những con đường của Falcon Scott, nhàn nhã trò chuyện trong lúc làm vậy. Thời gian có vẻ chậm lại một chút.

Dù sao thì, họ đến được trung tâm liên lạc, nơi mà khoảng một tá những ông bào lão đang đứng chờ đợi người đến trễ này. Vài người vẫy tay chào Giáo sư Obel, kêu tên ông ta với những giọng nói sôi nổi.

Ông lão vẫy tay đáp lại, rồi quay sang Sunny và mỉm cười.

"Chúng ta đến nơi rồi. Cảm ơn rất nhiều, chàng trai...vì mọi thứ."

Sunny cảm giác có gì đó mắc trong cổ họng mình. Cậu chần chừ vài giây, rồi buộc ra vài lời:

"Không gì đáng nhắc đến. Và...cũng cảm ơn ông, Giáo sư. Làm ơn, giữ an toàn."

Giáo sư Obel vỗ vai cậu.

"Cậu phải sống sót, Thiếu tá. Đừng chần chừ cứu lấy bản thân, khi thời gian đến. Tạm biệt."

Dứt lời, ông ta mỉm cười một lần nữa, rồi quay người và đi về phía những kĩ sư lớn tuổi kia. Họ chào đón ông ta với những lời chào thân thiện.

Sunny đứng bất động một lúc, rồi cũng quay người.

'Chết tiệt thật...'

Nghiến răng, cậu rùng mình trong cơn lạnh và tiếp tục bước đi.

Cái bóng đè nặng trái tim cậu vừa mới nặng nề hơn nữa.