Chương 1055: Falcon Scott Thất Thủ (73)

Chương 1055: Falcon Scott Thất Thủ (73)

Sau khi những việc gấp rút cần được giải quyết đã xong...Sunny thật sự không biết phải làm gì. Giáo sư Obel quay trở lại chung cư, vào lúc này, nên Sunny đã nói Belle, Dorn và Samara tiễn ông ta về đó. Sau đó, họ sẽ trở lại trại lính.

Chỉ còn một mình, Sunny đứng bất động vài phút, rồi dùng Bước Bóng Tối để lẻn lên thuyền của Naeve. Đặt một điểm buộc không tốn cậu quá nhiều thời gian. Sau khi dấu ấn vô hình được tạo ra, cậu dùng cùng biện pháp ban nãy để quay trở lại pháo đài cảng.

Đang là đêm...đương nhiên, ngày và đêm là không khác gì trong mùa đông dài ở Nam Cực. Dù vậy, đó có nghĩa là Quái Thú Mùa Đông sẽ đến sớm nhất là mười hai giờ nữa, và trễ nhất là không hơn bốn mươi giờ.

Sunny chậm chạp quay trở lại đến những thang máy. Không có ai di chuyển về phía đối diện, nên cậu không phải mở đường qua đám đông. Cậu chỉ chậm rãi bước đi, đôi lúc di chuyển sang một bên để cho những phương tiện vượt qua. Những thang máy đi lên cũng hoàn toàn trống rỗng.

Dáng người cô độc của cậu khiến đám đông chờ đợi thang máy trở lên giật mình. Sunny nhìn họ với ánh mắt nặng nề, rồi thở dài và tiêu tan vào bóng tối. Cậu không muốn di chuyển qua đám đông lần nữa.

Để lãng phí ít tinh túy nhất có thể, cậu đơn giản lướt xuyên bóng tối và xuất hiện cách đó một đoạn, trong bóng tối của tường thành. Rồi, cậu dùng một thang máy để lên chiến lũy và cuối cùng thoát khỏi biển người hoảng loạn.

Từ đây, cậu có thể nhìn thấy thành phố rộng lớn. Falcon Scott chìm trong hắc ám và thẩm thấu những ánh sáng nhân tạo. Những bông tuyết nhảy múa trong không khí lạnh giá, và trên toàn bộ, một cực quang ma quái xoáy lượn như một dòng sông lửa ma trên thiên đường. Vô số những ngôi sao lạnh lùng tỏa sáng ở trên cao.

Sunny nhìn cảnh tượng như mơ này vài giây, rồi thở dài.

'Tại sao nó lại...xinh đẹp như vậy?'

Ở phái bên kia bức tường là đại dương. Cậu có thể nhìn thấy cảng bên dưới, đầy những người trong đó, và một chiếm hạm duy nhất đứng cao trên nước hắc ám. Sunny đi dọc chiều dài của bức tường, giữ mắt trên con thuyền.

Có những người lính đứng canh gác trên tường. Kì lạ là, không ai trong số họ có vẻ vội vàng rời khỏi vị trí của mình. Thật ra, cậu có thể cảm giác một tâm trạng kì lạ tỏa ra trong không khí - đám đông người tị nạn bên dưới gần như điên cuồng, nhưng ở trên chiến lũy này, thì những thành viên của Quân Đội Đầu Tiên gần như bình tĩnh.

Đó cũng không phải là sự bình tĩnh của sự tuyệt vọng mà đã từ bỏ, chỉ là...sự bình tĩnh không váy bẩn của những người đã trải qua địa ngục và không sợ hãi hồi kết.

Nhanh chóng, cậu nghe thấy một người lính nói:

"Nhìn kìa! Nó đang di chuyển."

Sunny cũng có thể nhìn thấy. Chiến hạm rốt cuộc đã khởi hành. Những sợi xích khổng lồ loảng xoảng khi được kéo leo, không lâu sau đó để lộ một cái neo khổng lồ. Rồi, con thuyền bắt đầu di chuyển, rời xa cảng.

Sự khởi hành của nó khiến những người đông nghẹt ở pháo đài gào thét, vô số giọng nói của họ bay trong gió và đến tai cậu.

Một giọng nữ khàn khàn đáp lại người lính kia:

"Đám người tội nghiệp...ầy, tôi thấy khổ cho họ. Quá mức lạnh lẽo mà."

Giọng nam đầu tiên lại vang lên sau một giây yên lặng.

"Ừ. Tôi hi vọng ai đó ở cảng sẽ có đủ đầu óc để phát ra thức ăn, chăn trùm mình, và thứ gì đó nóng để uống. Nhắc đến thứ gì để uống...đưa thứ kia đây..."

Sunny cau mày.

'Đợi đã...những giọng nói đó nghe quen quen phải không nhỉ?'

Cậu nhìn cặp lính đang trò chuyện. Một trong số đó là một người đàn ông trong bộ đồng phục của Quân Đội Đầu Tiên, người còn lại là một nữ Thức Tỉnh mặc một bộ áo choàng ma thuật. Hai người họ đang chuyền qua lại một bình có gì đó thơm thơm bên trong và nhàn nhã quan sát con thuyền chiến rời đi.

Sunny nghiêng đầu, bất ngờ. Họ là Trung sĩ Gere và Thiếu úy Carin - hai sĩ quan mà đã dưới quyền chỉ huy của cậu trong hành trình xuyên qua địa ngục để đến được Falcon Scott. Cậu đã không thấy họ kể từ khi đến nơi này.

Sunny chần chừ một giây, rồi lên tiếng:

"Này, hai người."

Carin giật mình và nắm lấy lan can của chiến lũy bằng cả hai tay.

Gương mặt cô hơi tái đi.

"Gere...Gere, hình như tôi uống quá nhiều rồi! Tôi vừa mới nghe thấy Ác Quỷ gọi mình."

Người lính thường khịt mũi.

"Không đời nào cô say hơn tôi được. Chẳng phải những người Thức Tỉnh các cô nên lì lợm đến ngu ngốc hay sao? Mặc dù...hờ, tôi cũng tưởng mình vừa nghe thấy ngài ta. Kì lạ."

Sunny thở dài.

Đó là vì tôi đang đứng ngay sau hai người."

Cả hai người họ chậm chạp quay người lại và nhìn cậu chằm chằm vài giây. Rồi, một nụ cười chân thành đột nhiên hiện lên mặt họ.

"Đại úy!"

"Ngài! Ngài cũng ở đây?"

Cậu trợn mắt, đến gần hơn và tựa vào lan can cạnh họ.

"Ừ, tôi cũng đang ở đây."

Sau khi đoàn người đến thành phố, những binh lính và người Thức Tỉnh mà cậu dẫn đến được hấp thụ vào lại Quân Đội Đầu Tiên và được cử đi củng cố cho những đội quân khác. Cậu đã gặp vài người ở đây đó trong những lúc chiến đấu, nhưng mà phần lớn thì Sunny không hề biết chuyện gì xảy ra với họ.

Gặp lại Gere và Carin là hơi kì lạ. Cậu nhìn họ một chút, rồi hỏi:

"...Hai người không lên thuyền?"

Trung sĩ Gere chần chừ, rồi bình tĩnh nhún vai.

"Ờ...không. Chỉ là cảm giác hơi kì lạ, để lại toàn bộ những người này và bỏ chạy. Thật ra thì, gần như không có người quen nào của tôi đi chiếm lấy một vị trí cả. Đa số những lính quèn của Quân Đội Đầu Tiên như chúng tôi đều ở lại."

Hắn uống một ngụm từ bình rượu và bật cười.

"Giống như toàn bộ chúng tôi đã có giao kèo cùng nhau tự sát vậy."

Carin kéo cái bình khỏi tay hắn và mỉm cười.

"Nhưng mà không sao cả. Thật ra thì, tôi cảm giác mình đáng lẽ nên chết ở Đồng Erebus. Đó mới là buồn."

Cô uống một ngụm to rồi thoải mái thở dài.

"Vì mọi người ở đó đều chết. Nhưng ở đây? Chúng ta đã đảm bảo một trăm bảy mười triệu người thoát được. Đến ngày mai, đó sẽ là một trăm tám mươi triệu. Đó...là rất nhiều người! Đó là hoàn thành công việc rất tốt, nếu ngài hỏi tôi. Và nếu chúng ta có thể cầm cự thêm một hay ngày nữa...thì đó thậm chí là tốt hơn nữa."

Gere gật đầu.

"Đó là nguyên nhân chúng ta được cử đến đây ngay từ đâu, không phải sao? Để đảm bảo những người này thoát khỏi. Nên, cứu bản thân với cái giá là những người họ...cảm giác kì lạ, chắc là vậy..."

Sunny nhìn hai người vài giây, giữ im lặng. Rồi, cậu thở dài.

"Chắc là tôi cũng có cùng cảm giác như vậy. Hơn nữa...tôi cũng thật sự ghét thua cuộc."

Carin và Gere nhìn cậu với biểu hiện phức tạp.

"Ngài...ngài cũng ở lại?"

Sunny hơi mỉm cười.

"Ừ...à, nhưng mà đừng hiểu lầm. Tôi không định chết oanh liệt ở đây. Không như một số người, tôi vẫn chưa từ bỏ việc cho con vật kia một trận chiến đàng hoàng."

Hai người lính yên lặng một lúc. Rồi, Gere đột nhiên cười lên.

"Tốt! Vậy là tốt...địa ngục à, giờ khi tôi biết sếp cũng sẽ ở cùng chúng tôi, tôi bắt đầu có cảm giác là vẫn còn cơ hội. Chúng ta đã giết một con titan, không phải sao? Thêm một con nữa thì có sao đâu chứ?"

Carin ngập ngừng một giây, rồi đưa bình rượu cho Sunny và vỗ lên vai người lính thường.

"Chắc rồi, Gere, chắc rồi. Chỉ là một Titan Đồi Bại mà thôi. Giết nó thôi. Tại sao không chứ?"

Sunny nhận lấy bình và uống một ngụm gì đó đắng, lắm vị, và cay muốn chết. Cậu nhăn mặt và ho khù khụ, cảm giác mắt ướt nhẹp.

'Thần thánh...họ uống cái quái gì vậy?!'

Sau một lúc, khi cậu lấy lại khả năng nói chuyện, Sunny chùi mắt và trả lại cái bình cho Carin.

Cảm giác một sự ấm áp dễ chịu tỏa ra toàn thân, cậu nói:

"Ừm, cô nói đúng. Chỉ là một Titan Đồi Bại mà thôi..."