Chương 1054: Falcon Scott Thất Thủ (72)
Cậu nhìn quanh, quan sáo rào cản và bến tàu đông nghẹt mà nhìn thấy được qua những tấm lưới. Rồi, đột nhiên, Sunny nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Lùi ra sau, chết tiệt! Đừng có xô đẩy! Nếu có vị trí trong hàng chờ, thì đưa ID ra! Nếu là thành viên của Quân Đội Đầu Tiên, thì đi bên kia! Giữ bình tĩnh lại và cư xử như con người!"
Cậu nhìn thấy một người đàn ông cao ráo, đẹp trai với đôi mắt màu tràm và tóc mà có vẻ như ở đâu đó giữa đen và xanh dương đang đứng trước rào cản, cố gắng giữ lại đám đông hoảng loạn.
Sunny nhướng mày.
Đẩy đến gần hơn, cậu gọi lên:
"Naeve? Ông làm cái quái gì ở nơi này?"
Người đàn ông kia - quả thật là Bậc Thầy Naeve của Nhà Đêm - chớp mắt vài lần, rồi nhìn về phía cậu với biểu hiện mơ hồ.
"...Sunny? Thần thánh, là cậu! Cậu làm...à, không quan trọng. Tôi bây giờ chắc là phụ trách việc lên thuyền cho người ta."
Sunny dẫn nhóm người đến rào cản, dừng lại ngay trước Người Đi Đêm. Naeve ra hiệu cho một người Thức Tỉnh ở gần đó nhận lấy vị trí của ông ta và bước sang một bên.
Ông ta nhìn Sunny với ánh mắt ảm đmạ.
"Con thuyền bên kia là cái tôi được chỉ định đến. Chúng tôi rời khỏi một khi đầy dung lượng...thật ra thì, chúng tôi đã vượt qua nó rồi. Nhưng mà vẫn có thể nhét thêm vài người nữa vào, nên..."
Sunny cau mày.
"Vậy còn Bloodwave?"
Người Đi Đêm thở dài.
"Ông ta đã dẫn một con thuyền khác rời khỏi vài giờ trước với Thánh Tyris trên thuyền. Sẽ có thêm thuyền vào ngày mai, và ngày sau đó...nếu Quái Thú Mùa Đông không đến sớm hơn lúc đó. Nhưng mà Chú sẽ không quay trở lại. Ông ta sẽ canh gác eo biển đến khi...đến khi việc di chuyển hoàn tất. Và rồi, chúng tôi sẽ tiếp tục việc sơ tán người qua đại dương, về phía Góc Bắc."
Sunny gật đầu.
'Biết là vậy mà.'
"Nghe này..."
Naeve lên tiếng trước, ngắt lời cậu:
"Cậu có cần lên thuyền?"
Sunny trở nên im lặng, đột nhiên cảm thấy xấu hổ mà không có nguyên nhân gì. Kì lạ là, cậu cảm thấy biết ơn Người Đi Đêm vì đã không ép cậu phải nói nó ra thành tiếng.
Sau vài giây yên lặng ngượng nghịu, Sunny lắc đầu.
"Không phải tôi. Tôi chỉ cần đặt một điểm buộc bên trong."
Những người Vượt Bậc có thể đơn giản rút lui vào thế giới Mộng Ảo bất cứ khi nào họ muốn. Kể cả nếu như điểm buộc của họ là ở Trung Nam Cực, thì một vị Thánh có thể đến thế giới Mộng Ảo, rồi mang họ trở lại thế giới Thức Tỉnh, đến một vùng an toàn hơn. Mặc dù phải nói, không có vị Thánh nào ở Đảo Ngà, nên Sunny hơi bất tiện về mặt đó.
Đương nhiên, rời khỏi thế giới thức tỉnh không phải quá trình ngay lập tức. Nó yêu cầu chút thời gian và hoàn toàn tập trung, nên làm vậy ngay giữa một trận chiến thường là bất khả thi. Bất cứ người Vượt Bậc nào ở lại trong thành phố sẽ phải đi đến thế giới Mộng Ảo trước khi Quái Thú Mùa Đông đến, hoặc là sẽ mạo hiểm bị hủy diệt cùng với những người còn lại.
Dù vậy, chiếm lấy một vị trí trên thuyền sẽ là lãng phí.
...Và Sunny dù sau thì cũng đã quyết định ở lại và cố cầm chân con titan kia từ lâu.
Cậu nhìn Naeve.
"Tôi không cần, nhưng mà những người của tôi..."
Sunny liếc nhìn Beth, Giáo sư Obel, và những thành viên của tổ đội. Naeve cũng nhìn họ.
Gương mặt ông ta chùng xuống.
Người Đi Đêm chần chừ vài giây, rồi nói khẽ:
"Sunny...tôi còn lại ba chỗ, là thành viên của đoàn. Tôi sẽ cho cậu những vị trí đó. Nhưng mà ngoài đó ra thì...tôi có thể mang những người trong tổ đội cậu lên thuyển. Những thành viên của Quân Đội Đầu Tiên có quyền ưu tiên được sơ tán. Nhưng mà những vị trí thêm vào đó nữa, chúng sẽ là phải lấy từ những dân thường với vé được chính thức cấp cho. Nên...là quyết định của cậu."
Ông ta ngừng lại, rồi có vẻ xin lỗi nói thêm:
"Xin lỗi, nhưng mà cậu phải làm quyết định nhanh. Đây sẽ là nhóm cuối cùng chúng tôi cho vào trong đêm nay."
Như thể vang vọng lời nói của ông ta, rào cản lưới kia đột nhiên trượt vào mặt đất với một âm thanh ken két. Những người lính bắt đầu kiểm tra ID và cho từng người một tiến vào.
Sunny đông cứng một giây. Gương mặt cứng đơ.
'Vậy...'
Tim cậu trở nên nặng nề.
'Vậy rốt cuộc là đến nước này.'
Ba vị trí...hoặc là phải chiếm chỗ của những thường dân trong hàng đợi.
Những người lính của cậu đều nghe được thứ Naeve vừa nói. Sunny quay người lại, nhìn họ. Kim, Luster, Dorn, Samara, Belle...Beth, Giáo sư Obel...
Cậu phải làm gì đây?
'Nguyền rủa mọi thứ...'
Trong lúc Sunny quan sát gương mặt những người lính mình, Belle, Dorn, và Samara thoáng nhìn lẫn nhau.
Rồi, người đàn ông khổng lồ nhìn Sunny và hơi lắc đầu.
Không có lời nói nào cả. Vậy mà, vào lúc đó, Sunny cảm giác tim mình như bị một mũi kiếm đâm vào.
Cậu cúi đầu, rồi nhìn Giáo sư Obel. Ông lão đón lấy ánh mắt của cậu, và hai người họ bất động vài giây, như thể có một cuộc đối thoại yên lặng.
Cuối cùng, Sunny nhìn đám đông người tị nạn hoảng sợ đằng sau rào cản, toàn bộ đều tuyệt vọng, muốn được cứu rỗi.
Cậu thở dài.
'Thật...tồi tệ. Mình mắc quái gì mà lại trở thành một sĩ quan chứ? Thần thánh...không có lượng điểm cống hiến chết tiệt nào là đủ cả.'
Rồi, Sunny đứng thẳng lưng rồi tự tin nói:
"Beth, Giáo sư Obel. Hai người đi vào trước."
Beth giật mình nhìn cậu, nhưng mà ông lão nhẹ nhàng đẩy cô ra trước. Họ di chuyển qua Naeve, cô gái là người đầu tiên vượt qua.
Nhưng mà, ngay khi cô làm vậy, Giáo sư Obel yên lặng lùi lại một bước.
Cùng lúc, Sunny đẩy Kim và Luster. Nhưng mà cú đẩy của cậu thì không quá nhẹ nhàng. Hai người loạng choạng ngã về phía Naeve, cũng vượt qua con đường của rào cản.
Họ là người cuối cùng được để qua. Một giây sau đó, rào cản dâng lên, và một bức tường lưới hợp kim cắt bến tàu khỏi phần còn lại của cảng.
Sunny, Giáo sư Obel, Samara, Dorn và Belle ở lại bên này.
Kim, Luster và Beth là ở bên kia.
Cô gái quay người lại, bối rối. Khi cô nhìn thấy ông lão đằng sau hàng rào, mắt cô mở to.
"Giáo sư! Cái...tại sao ông..."
Giáo sư Obel mỉm cười.
"Không sao cả, Beth. Chúng ta đã nói về chuyện này rồi, nhớ không? Đừng có cứng đầu và tha thứ cho ông già này đi. Ài, xương già của ta không thể chịu đựng một chuyến đi nữa..."
Cô nắm lấy lưới kim loại, hoảng loạn.
"Không, không! Ông không thể! Tại sao ông có thể làm vậy?!"
Ông ta thở dài.
"Ta còn nhiều nhất vài năm để sống thôi. Beth...ta có lẽ đã có nhiều thành tựu trong cuộc đời này, nhưng mà nó đang đến hồi kết."
Ông lão bật cười.
"Cô sẽ có nhiều thành tựu hơn nữa, nếu có thời gian. Gì, cô nghĩ ta ở tuổi cô đã xuất sắc hay sao? Thần thánh à, không hề! Ta còn chả biết cột dây giầy. Để một người trẻ tuổi lấy vị trí của mình là một vinh hạnh của ta...đặc biệt là một người như cô, hay Thức Tỉnh Giả Kim đằng kia."
Beth nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu, mắt cô ướt át. Rồi, cô quay sang Sunny:
"S-sunny...vậy, vậy còn..."
Cậu khịt mũi khinh thường.
"Tôi sẽ ổn. Làm như cô không biết tôi ấy. Không có một khúc xương vị tha nào trong người tôi cả, nên cô thật sự không cần lo lắng về an toàn của tôi."
Đến lúc này, Kim cuối cùng lên tiếng:
"Đại úy..."
Sunny liếc nhìn cô và cau mày.
"Cô giữ Luster và Beth an toàn. Ai biết được việc gì sẽ xảy ra? Lên thuyền và thoát khỏi nơi quái quỷ này, Kim. Đó là một mệnh lệnh."
Cậu giữ im lặng một giây, rồi nói thêm:
"Còn có, là Thiếu tá! Chết tiệt."
Và đó là như vậy.
Không lâu sau đó, Kim, Luster và Beth lên một con phà và được mang đến con thuyền khổng lồ kia.
Sunny và những người khác ở lại trong thủ đô công hãm diệt vong. Ở lại trong Falcon Scott.
...Không khí càng lúc càng lạnh lẽo.