Chương 1053: Falcon Scott Thất Thủ (71)
Đến gần cảng hóa ra là rất phức tạp. Có quá nhiều người và quá nhiều phương tiện đang đi về cùng phía đó - đến một lúc, lái về phía trước trở nên bất khả thi. Con đường hoàn toàn bị kẹt cứng, một cảnh tượng thật sự kì lạ. Khi ở NQSC, những PTGTCN là một cảnh tượng hơi hiếm thấy, nhưng Falcon Scott thì đầy những phương tiện quân sự đủ loại.
Hiểu rằng phương tiện của họ thật sự bị kẹt, Sunny nhăn nhó và nói mọi người ra ngoài. Khi làm vậy, một đống những âm thanh ồn ào tấn công tai họ - nhưng tiếng động cơ, những tiếng còi chói tai, những tiếng thét lo lắng từ vô số người...toàn bộ hòa thành một đám mây tạp âm inh ỏi.
Xung quanh họ, một đám đông người đang tràn qua con đường kẹt cứng, những phương tiện vô vọng chờ đợi cơ hội di chuyển về trước. Có những nam, nữ, và trẻ con - vài người mang những túi đồ này nó, vài người đi tay không.
Một tài xế của một phương tiện vận chuyển to đùng đang đứng ở bên cạnh buồng lái, phẫn nộ hét mọi người tránh khỏi đường và hắn có mệnh lệnh phải đến cảng. Đương nhiên những tiếng hét của hắn là vô dụng. Kể cả nếu đám đông có tách ra, thì vẫn có một phương tiện khác ngay trước nó, và cái khác nữa, và cái khác nữa - toàn bộ đều là những xe tải to tương tự.
Những người đang di chuyển bằng chân đến cảng cũng cư xử không lý trí. Cũng đâu phải là họ sẽ có cơ hội lên thuyền chỉ bằng cách đến được pháo đài - đa số họ đơn giản là đã hoảng hốt và mất đi lý trí. Vài người thậm chí không muốn đi, nhưng mà đã bị cuốn theo bởi đám đông kia.
Dù sao đi nữa, đám đông này thể hiện một trở ngại nghiêm trọng đối với Sunny. May mắn là, bộ đồng phục của cậu hóa ra là một sự răn đe đủ dùng - mỗi nơi cậu đi đến, một bong bóng không gian trống rỗng nhỏ như ma thuật hiện ra, cho phép đội cậu đi về phía trước với tốc độ đủ dùng. Kể cả trong trạng thái này, người ta vẫn có thể nhận ra một Bậc Thầy.
Vài người di chuyển tránh khỏi vì tôn trùng và kính nể, vài người vì sợ hãi.
'Như này...chết tiệt...'
Sunny đã xem bản thân là người từng trải, và không phải không có nguyên nhân. Từ hư vô không sao của Vùng Đất Lãng Quên đến địa ngục đóng băng của Nam Cực, cậu đã thấy và sống qua nhiều thứ, cả phi thường lẫn đáng sợ. Nhưng mà, cậu chưa từng trải nghiệm bất cứ thứu gì ở quy mô của việc hiện đang xảy ra ở Falcon Scott.
Kể cả sự hủy diệt của Thành Phố Ngà cũng không thể đến gần.
Đến khi tổ đội đến được phần phía bắc của tường thành, cậu đang ở trong tâm trạng nghiệt ngã và tỉnh táo. Ở đây, có một cánh cổng khổng lồ khác, cặp cánh của nó hiện đang rút vào khung của tường thành. Bên ngoài là một khoảng rộng lớn mà dẫn thẳng đến mép của những vách đá cao.
Thường thì, sẽ có vài hàng người tị nạn trật tự chờ đợi đến lượt dùng thang máy, và rất nhiều những rô bốt chất hàng mang những hàng hóa đến và đi từ pháo đài. Nhưng mà bây giờ thì cả không gian đó đầy với biển người, toàn bộ đều nỗ lực đến gần mép và có cơ hội xuống bờ biển.
Có ai đó vẫn đang điều khiển những thang máy, nhưng mà nhân sự của trạm chuyển giao rõ ràng là đã bỏ cuộc trong việc kiểm soát đám đông này. Người ta đè chặt vào rào cảnh hợp kim mà đáng lẽ ngăn họ ngã xuống, và vài người thậm chí còn cố leo qua chúng. Không gì ngoài cú ngã chết người chờ họ ở bên kia, nhưng mà những người leo đã có vẻ hoàn toàn điên rồ.
Sunny nhìn chằm chằm cảnh tượng giật mình kia vài giây, rồi nhìn đi. Cậu cảm thấy một cơn lạnh mà không có liên quan gì đến cái lạnh của mùa đông ở cực chạy xuống sống lưng mình.
Một đám đông người...là một thứ đáng sợ. Nó thậm chí còn đáng sợ hơn nữa vì mọi thứ đã ổn chỉ mới nửa ngày trước. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, cả thành phố như đã phát rồ...
'Đám ngu ngốc này đang hi vọng đạt được điều gì chứ?'
Sunny giật mình.
Cậu đang hi vọng đạt được điều gì chứ?
Nghiến răng, cậu đẩy xuyên qua đám đông. Đồng phục và khí thế quyền uy dọn ra một con đường, và khi đó là không đủ, cậu đơn giản đẩy họ khỏi - với sức mạnh của Sunny, đó là không hề khó khăn gì. Giữ lực đủ nhẹ nhàng để không nghiền nát người khác là khó hơn nhiều.
Những người lính theo sau. Ssau khi trải nghiệm những kinh dị của Ma Pháp Ác Mộng và được tôi luyện bởi vô số trận chiến, họ đều có thể duy trì sự bình tĩnh. Nhưng Beth và Giáo sư Obel thì trông lung lay đến tận tâm cốt. Dù vậy, họ cũng theo sau.
Sau một lúc, Sunny cuối cùng đến được lối vào một thang máy. Hiện tại, nó đang đóng lại, vì thang máy vẫn chưa đến. Những người tị nạn hơi tách sang hai bên để cho những người Thức Tỉnh chút không gian. Nhưng mà, cậu vẫn có thể nghe được giọng nói của họ.
"Nhìn kìa! Một Bậc Thầy!"
"Cậu kia, sĩ quan! Chuyện quái gì đang xảy ra?!"
"Làm ơn mang tôi đi cùng với!"
"Nguyền rủa mấy người!"
Cậu cứ nhìn ra trước, bỏ qua những tiếng gào thét. Có người cố lấy lòng, có người chửi mắng và yêu cầu giải thích. Có người thậm chí còn ngu ngốc trở nên vui sướng, như thể sự xuất hiện của một người Vượt Bậc sẽ có thể giải quyết mọi thứ.
'Ít nhất thì không lạnh như bên ngoài.'
Với nhiều cơ thể gần nhau như vậy, cơn lạnh đè ép đã rút lui một chút.
Cuối cùng, một thang máy to đùng lên từ dưới vách đá, và rào cản rút xuống vào mặt đất. Sunny dẫn nhóm lên trước, giữ lấy vị trí gần phía đối diện.
Từ đó, cậu có thể nhìn thấy đại dương, và pháo đài cảng bên dưới. Chỉ có một con thuyền khổng lồ hiện đang neo ở gần nó, với vài con phà lớn đang qua lại giữa con thuyền và bến tàu để mang người lên thuyền. Bảng thân cảng cũng đông không kém gì trạm trung chuyển, và bến tàu cũng vậy. Tình hình bên trong thậm chí có vẻ càng hỗn loạn hơn cả nơi này.
Sau khi có khoảng hai ngàn người và vài phương tiện vận chuyển to lớn tiến vào thang máy, rào cản lại nâng lên lần nữa, và thang máy thả xuống. Có vẻ như di chuyển ở tốc độ cao hơn bình thường, khiến vài người bên trong sợ hãi kêu lên. Nhưng mà, nó an toàn đến được dưới vách đá không đến một phút sau đó.
Có một con đường có tường bao quanh dẫn từ thang máy đến cảng. Một nửa là dùng cho người đi bộ, một nửa là cho phương tiện - con đường cũng kẹt cứng, nhưng mà ở xa hơn. Sunny phát hiện vài người lính đứng canh gác phía trên nó, vẫn thực hiện nghĩa vụ của họ với những gương mặt lạc lối. May mắn là, ngày hôm nay không có Sinh Vật Ác Mộng nào chọn tấn công thành phố từ phía bờ biển.
"Đi thôi."
Nhìn sang Kim, người vẫn đang cõng Luster, cậu tiếp tục đi về phía cảng.
Cũng mất một lúc để đến được đó.
Càng đến gần bến tàu, bầu không khí càng trở nên hoảng loạn. Vài người ở đây đã đến khi tin tức Thủy Triều Bầu Trời bị đánh bại lan truyề ra, nhưng vài người thậm chí đã đến sớm hơn nữa, vui vẻ chờ đợi được mang đến Đông Nam Cực theo thứ tự mà chính phủ đã cung cấp cho họ. Giờ thì, cơ hội họ có một chỗ trên con thuyền đột nhiên trở nên không chắc chắn.
"N-nhưng mà...chúng tôi được xếp lịch di chuyển vào hôm nay! Nhìn đi! Chúng tôi có vé!"
"Cút khỏi đường tao ngay!"
"Thưa Ngài! Làm ơn, để tôi qua đi mà!"
"Khi nào con thuyền tiếp theo sẽ đến?! Khi..."
Những sĩ quan ở cảng nỗ lực cố gắng tạo ra chút trật tự, nhưng mà đều là vô dụng. Dù vậy, chỉ có nhiêu đó người có thể lên thuyền, nên có những người lính đứng canh gác ở lối vào bến tàu, và một rào cảng làm từ lưới hợp kim được trượt lên và xuống, đôi lúc để những nhóm tị nạn tiến vào xa hơn.
Mỗi lần rào cản rút lại, đám đông trở nên thiếu kiên nhẫn và cố đẩy về trước, chỉ để bị những ánh mắt nặng nề của những người canh gác đuổi về.
Sunny chần chừ.
'Giờ thì sao đây...'