Chương 1052: Falcon Scott Thất Thủ (70)
Việc đầu tiên Sunny làm là đi tìm Belle, Dorn, và Samara. Nhưng mà, chưa ai trong số họ quay trở lại từ thế giới Mộng Ảo - cả ba người họ đang yên bình ngủ trong buồng của họ, không hề biết rằng ở thế giới thức tình, Falcon Scott đã ở ngưỡng cửa hủy diệt. Hiện tại, cậu chỉ biết chờ đợi.
Không muốn lãng phí thời gian, Sunny cố dùng những luồng chính thức để đảm bảo tổ đội mình không bị bỏ khỏi kế hoạch sơ tán. Nhưng mà vào lúc đó, mọi thứ đã bắt đầu mất kiểm soát. Đúng như Bậc Thầy Jet đã đoán trước.
Cơ sở chính phủ đang ở trong trạng thái điên cuồng. Thông tin liên quan đến việc rút khỏi của gia tộc Lông Vũ Trắng và sự diệt vong đang đến gần thành phố là đáng lẽ phải được giữ bí mật nghiêm ngặt...nhưng mà những người mà có trách nhiệm giữ những bí mật đó đã nhận ra bản thân họ khả năng cao là sẽ bị bỏ lại, nên không có cách nào mà những sự thật đó có thể được giấu kín cả.
Tin tức lan truyền như là cháy rừng vậy. Và với nó là sự hoảng loạn.
Sunny dùng chút thời gian vô vọng tìm kiếm những sĩ quan hậu cần, hay bất cứ ai cả, để ra lệnh cho tổ đội mình sơ tán, nhưng mà không ai biết phải làm gì, hay thậm chí liệu họ có thẩm quyền để làm gì hay không. Tệ hơn nữa, ngay khi Thánh Tyris bị đánh bại, sức ảnh hưởng của Quái Thú Mùa Đông trong vùng có vẻ tăng lên gấp đôi.
Bây giờ, ngay cả hệ thống liên lạc mạnh mẽ của thủ đô công hãm cũng gặp vấn đề trong việc liên kết Chỉ Huy Quân Đội địa phương với những trụ sở trung tâm. Kể cả nếu như có một người chỉ huy mà có thể mang trật tự cho tình huống phức tạp này, thì họ đơn giản là ở quá xa.
Đến cuối cùng, tòa bộ cậu nhận được từ những nhân sự kia là một lời hứa hẹn mơ hồ về "vị trí ưu tiên" trên những con thuyền rời khỏi. Bản thân họ cũng có vẻ không biết đó chính xác có nghĩa là gì, nhưng mà thông điệp bên dưới là rõ ràng - nếu cậu có thể chiếm lấy một ví trị trên những con thuyền sơ tán, thì không ai sẽ ngăn cậu lại cả. Thật ra thì, đây là đúng với toàn bộ những người lính còn sống của Quân Đội Sơ Tán.
Nếu họ muốn rời khỏi, họ có thể. Ai sẽ ngăn họ? Dù sao thì, những người lính được trang bị vũ khí, còn những người tị nạn thì không. Trong bài toàn tàn nhẫn của chiến tranh, tính mạng của họ cũng có giá trị hơn.
Nói ngắn gọn, tình hình đã tan vỡ đến mức biến thành không luật lệ gì nữa. Những sĩ quan của chính phủ đơn giản là không còn khả năng kiểm soát nó.
'Mỗi người vì bản thân.'
Sunny hơi choáng váng với tốc độ mà thánh phố rơi vào hỗn loạn. Toàn bộ chỉ mất có vài giờ.
Đương nhiên là có những ngoại lệ. Ví dụ như, một người cao hơn trên chuỗi chỉ huy đã có thể ép buộc việc sơ tán của những người bị thương từ bệnh viện quân đội. Nhưng mà, không ai biết chính xác độ hiệu quả của việc thực hiện mệnh lệnh đó, hay là việc sơ tán sẽ xảy ra nhanh đến mấy.
Nhưng mà Sunny không muốn để định mệnh của Luster cho cơ hội.
Cậu quay trở lại trại lính, nơi đã trở nên điên cuồng và ồn ào trong lúc cậu vắng mặt. Cuối cùng, những người lính của cậu tỉnh lại, xuất hiện từ những buồng ngủ với biểu hiện mơ hồ. Tòa nhà không chì ồn ào, mà thủ lĩnh của họ còn đang chờ họ với biểu hiện nghiệt ngã.
Nhìn qua ba người Thức Tỉnh, Sunny nói:
"Đi tiếp lấy Luster và Kimmy. Tôi sẽ giải thích chuyện đang xảy ra trên đường."
Họ đi đến bệnh viện. Bên ngoài, cơn lạnh đang dần trở nên không thể chịu nổi, nhưng mà bất chấp việc đó, những đám đông những người hoảng sợ đang tràn ra đường, vài người lạc lõng, không mục đích, vài người là đầy những quyết tâm ghê gớm.
Tình hình ở trong bệnh viện còn tệ hơn nữa. Không như những người khác trong thành phố, những sĩ quan y tế đã nhận mệnh lệnh trực tiếp cần phải chuyển toàn bộ bệnh nhân đến pháo đài cảng, và chờ đợi việc sơ tán ngay lập tức. Nhưng mà, những mệnh lệnh là mơ hồ và được vội vàng soạn ra, thiếu nhiều chi tiết và hướng dẫn quan trọng.
Ngoài đó ra, di chuyển những người lính bị thương nghiêm trọng không dễ như di chuyển những người khỏe mạnh. Vài người yêu cầu chăm sóc đặc biệt, vài người không hề có thể được mang đi, trừ khi có một healer Thức Tỉnh đích thân phụ trách.
Lung lay, Sunny cuối cùng hiểu được hỗn loạn là gì.
Xuyên qua sự lộn xộn, cậu và những người lính đi đến phòng của Luster. Sau một cuộc nói chuyện ngắn ngủi với một y tá hoảng hốt, họ nhận được chấp thuận bằng miệng để mang hắn đi và xông vào trong.
Cả Luster lẫn Kimmy đều không có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy họ. Thật ra thì Kim đã chuẩn bị người Thức Tỉnh bị thương để rời khỏi - hắn đã thay đồ, được băng bó lại, và đang cầm một túi với đủ những vật tư y tế và những thuốc men cần thiết.
Chàng trai cũng có vẻ đã nhận được một liều thuốc giảm đau rất hào phóng.
Nhìn thấy Sunny, hắn ngu si mỉm cười.
"Đại...Thiếu tá! Hờ...ờ...chúng ta đi đâu vậy?"
Sunny nhìn Kimmy và gật đầu với cô.
"Đông Nam Cực. Chúng ta chỉ cần tìm cho cậu một con thuyền."
Cô gái yên lặng nhận lấy túi thuốc từ Luster, treo nó ngang ngực, rồi buộc hắn leo lên lưng mình. Cân nhắc đến việc cô nhỏ hơn nhiều, hai người họ trông khá buồn cười - nhưng đương nhiên, là một người Thức Tỉnh, Kim thừa sức để cõng một người.
Trước khi họ rời khỏi, Samara đột nhiên lên tiếng, gương mặt vốn thường bình tĩnh lúc này đã hơi tái đi:
"Đội trưởng! Còn Quentin? Chúng ta không thể...cứ để cậu ta lại đây..."
Sunny nhìn cô một giây, rồi ảm đạm lắc đầu.
"Chúng ta phải làm vậy. Dù sao cũng không quan trọng...cậu ta lúc này đã ở trong Ác Mộng. Nếu sống sót, thì Ma Pháp sẽ tạo ra một cơ thể Vượt Bậc mới cho cậu ta. Nếu không...mang cậu ta đi cùng sẽ không có khác biệt gì cả."
Năm người họ trở nên nghiêm nghị, rồi miễn cưỡng theo cậu ra ngoài. Luster đang lẩm bẩm gì đó trong miệng, nhưng mà những người còn lại thì im lặng đến chết người.
Trên đường, Sunny nhìn quanh, rồi đến gần một phương tiện quân sự ngẫu nhiên và dùng tay không để xé qua hợp kim cường lực, phá hủy cơ cấu khóa của cửa. Với nhiều người lính đã mất mạng trong trận chiến, có một lượng máy móc dư thừa trong thành phố - không ai sẽ nhớ một PTGTCN. Chỉ là cậu không có thời gian để yêu cầu một cái đàng hoàng.
May mắn là, những phương tiện của quân đội không có một trình tự khởi động phức tạp. Cậu chỉ phải dùng ID quân sự của mình giành lấy quyền điều khiển, rồi dùng máy tính bên trong để giao phó phương tiện cho Đại Đội Bất Thường Số Một. Sau đó, PTV công nhận Sunny là người lái được chấp thuận.
'Chết tiệt...mình chưa bao giờ đến mức cướp một PTGTCN khi còn sống ở ngoại ô, và giờ thì mình đang cướp một cái khi là người Vượt Bậc. Lôgic kiểu gì vậy?'
Buồn cười tăm tối, cậu cho phương tiện lao về trước và lái nó xuyên qua những con đường đông người ở tốc độ cao.
"Bám chắc vào...chúng ta cần dừng lại ở một nơi trước khi đến cảng."
Không lâu sau đó, cậu đến tòa tháp chung cư nơi Giáo sư Obel và Beth đang sống. Sunny ngừng phương tiện và tiêu tan vào bóng tối mà không lãng phí chút thời gian nào cả.
Vài giây sau đó, cậu đang đứng trước cánh cửa quen thuộc. Sunny gõ cửa vài lần, hi vọng rằng cả hai người họ đều đang ở nhà.
May mắn đúng là vậy.
Đi vào trong, Sunny nhanh chóng nhìn quanh căn hộ, rồi quay sang Giáo sư Obel và Bth. Từ biểu hiện của họ, cậu hiểu họ đã biết chuyện đang xảy ra.
Mắt Beth mở to và run rẩy.
"Sunny! Là...là thật sao?"
Cậu gật đầu, rồi nói chắc chắn:
"Dọn đồ đạc. Chúng ta cần rời khỏi nhanh nhất có thể."
Cô gái có vẻ giật mình.
"Rời khỏi? Rời đi đâu?"
Sunny nhìn cô thật nhanh.
"Đến cảng, đương nhiên rồi. Hai người cần lên một con thuyền."
Cô lùi lại một bước nhỏ.
"Nhưng...nhưng mà vé của chúng tôi là không phải đến..."
Tiến lên một bước, Sunny nắm lấy vai và nhìn thẳng vào mắt cô.
"Quên mấy tấm vé đó đi. Hai người sẽ rời khỏi vào hôm nay. Giờ thì, đi đi! Không có thời gian để lãng phí."
Cả Beth và Giáo sư Obel đều không có nhiều thứ để thu thập, nên họ ra khỏi căn hộ không đến mười lăm phút sau. Ông lão giữ im lặng trong toàn bộ quá trình, chỉ lên tiếng khi có ai hỏi đến. Mắt ông bình tĩnh, nhưng nặng nề.
Rời khỏi cơn gió lạnh vào trong PTGTCN ấm áp, Sunny kiểm tra mọi người đã yên ổn và lái đi.
Hai chùm ánh sáng cắt qua hắc ám trong lúc phương tiện chạy nhanh trên những con đường phủ tuyết.
Một lần nữa, họ đang đi về phía bắc...lần này, về phía pháo đài cảng của thủ đô công hãm diệt vong này.