Chương 1051: Falcon Scott Thất Thủ (69)

Chương 1051: Falcon Scott Thất Thủ (69)

Sau khi chiến đấu với con Titan Đồi Bại khủng khiếp kia ba tháng dài, Thánh Tyris của gia tộc Lông Vũ Trắng cuối cùng đã bị đánh bại. Mặc dù cô đã kì diệu sống sót, không còn Thủy Triều Bầu Trời, không còn ai có thể ngăn cản Quái Thú Mùa Đông tiến đến thành phố.

Con titan đã di chuyển đến thủ đô công hãm lớn nhất - và duy nhất - trong vùng. Nhiệt độ đang giảm xuống, và gió đang mạnh lên, báo trước sự xuất hiện của một cơn bão tuyết tồi tệ.

Không thể tránh được, một loạt những sự kiện thảm họa sẽ xảy ra.

Đầu tiên trong những sự kiện đó, và chất xúc tác cho chuỗi phản ứng này...là sự rút lui của gia tộc Lông Vũ Trắng khỏi Trung Nam Cực. Họ đã được cử đến đây để hỗ trợ Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên đại diện cho đại gia tộc Valor, nhưng không phải là một phần của nó. Ưu tiên hàng đầu của họ tư nhiên là giữ lại tính mạng của vị Thánh của họ.

Kể cả nếu những người Thức Tỉnh của Lông Vũ Trắng quyết định ở lại, vì nguyên nhân gì đó, thì Chỉ Huy Quân Đội cũng sẽ kiên quyết muốn họ vội vã rút lui. Mạng sống của một người Vượt Giới Hạn đồng minh cũng là một tài nguyên quá quý giá để có thể đánh mất đối với chính phủ.

...Trong lúc cơ sở của gia tộc trở thành một nơi bận rộn khủng khiếp, ai ai cũng vội vã chuẩn bị rời khỏi, Sunny và Jet không còn sự giúp đỡ từ ai cả. Sau khi cuộc nói chuyện với Roan kết thúc, họ thấy bản thân cơ bản là bị ngó lơ bởi những thành viên đang vội vàng của gia tộc - không ai thậm chí nhớ đến để đuổi hai người Vượt Bậc khỏi.

Họ cũng không vội vàng rời khỏi, chủ yếu là vì cả hai người đều không thật sự biết nên làm gì. Tình hình đã thay đổi quá nhanh, và quá đáng sợ...Sunny cảm thấy thất lạc và chán chường, và mặc dù Jet đang cố che giấu, cậu có thể thấy cô ta cũng bị rung động.

Hai người họ tìm một nơi không cản đường và đứng đó một lúc, im lặng.

Cuối cùng, Sunny nói:

"...Roan nói sai. Không phải kết thúc. Kể cả nếu không có Tyris, chúng ta vẫn còn một người Vượt Giới Hạn. Cô, tôi, Bloodwave...chúng ta nên có thể cho Quái Thú Mùa Đông một trận chiến. Chúng ta đã giết một con titan, nên tại sao không thể giết thêm con nữa?"

Jet ảm đạm lắc đầu.

"Có một khoảng cách kinh khủng giữa một Titan Ngã và một con Đồi Bại, về mặt sức mạnh. Tyris đã không thể chiến đấu với Quái Thú Mùa Đông vì cô ấy là Vượt Giới Hạn Giả - cô ấy đã có thể chiến đấu với nó là vì cô ấy là một Vượt Giới Hạn Giả mà có Phân Loại khắc chế năng lực của sinh vật kia, và thậm chí phải nói là một người cực kì kiên định nữa. Kể cả vậy...cậu thật sự không hiểu, đúng không?"

Sunny cau mày.

"Tôi đoán là không. Chính xác thì có gì mà tôi không hiểu?"

Kẻ Gặt Hồn thở dài nghiêm trọng.

"Sunny...hiện tại có khoảng ba mươi triệu người ở Falcon Scott, cũng như hai mươi ngàn người lính. Cũng có khoảng một ngàn người Thức Tỉnh. Nhưng mà, toàn bộ họ cộng lại cũng không thể làm gì một con Titan Đồi Bại. Kể cả nếu như có gấp mười lần, thì kết quả vẫn là vậy. Vậy mà, một mình Tyris đã giữ lại sinh vật kia ba tháng. Có nghĩa là gì?"

Cậu yên lặng nhìn cô một lúc, rồi quay đi với biểu hiện tăm tối trên mặt.

"...Có nghĩa là một vị Thánh là đáng giá hơn ba mươi triệu người, hai mươi ngàn binh lính, và một ngàn người Thức Tỉnh."

Khóe miệng Jet hơi co giật.

"Thông minh."

Sunny lắc đầu:

"Nhưng mà cô đang muốn nói gì?"

Dấu vết của nụ cười biến mất khỏi gương mặt Kẻ Gặt Hồn. Cô chần chừ vài giây, rồi nói:

"Tôi đang nói là không có cậu, tôi và Bloodwave gì cả. Bloodwave sẽ rời khỏi cùng với gia tộc Lông Vũ Trắng...cậu cho rằng họ sẽ để Tyris di chuyển qua eo biển mà không được bảo vệ? Cô ấy đang bất tỉnh và dễ thương tổn. Chuyện gì xảy ra nếu có gì đó tấn công con thuyền? Cả Chỉ Huy Quân Đội lẫn Valor đều sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra. Nên, Nhà Đêm sẽ làm hết sức để bảo vệ tài nguyên quý giá nhất...có nghĩa là Bloodwave sẽ không ở đây khi Quái Thú Mùa Đông đến."

Sunny nghiến răng, cố đè nén cơn phẫn nộ mù mờ mà đang đe dọa nuốt chửng tâm trí cậu.

"...Đó đúng là nhảm nhí!"

Gương mặt Jet giật giật, nhưng cô bình tĩnh lắc đầu.

"Không. Đó đơn giản là quản lý tài nguyên."

Sunny bối rối nhìn cô một vài giây, rồi đột nhiên cười.

"Vậy thì sao đây? Là vậy thôi? Thật sự là kết thúc? Vậy còn những đám ngu ngốc tội nghiệp mà vẫn còn kẹt trong thành phố?!"

Kẻ Gặt Hồn yên lặng một lúc. Rồi, cô nói bằng phẳng:

"Ừ thì, còn lại ba mươi triệu người ở đây. Với tốc độ sơ tán hiện tại...nếu Quái Thú Mùa Đông đến vào ngày mai, hai mươi triệu sẽ chết. Nếu nó đến vào ngày sau đó, mười triệu sẽ chết. Đương nhiên, thực tế thì mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy."

Sunny nhìn cô với ánh mắt hắc ám.

"...Tại sao?"

Jet thở dài.

"Một việc như vậy...nó sẽ không thể giữ bí mật được lâu. Ngay khi những tin đồn truyền ra, thì cả thành phố sẽ điên cuồng. Đợi sơ tán? Quên nó đi. Người ta sẽ xông vào cảng và nhảy khỏi những vách đá. Sẽ hoàn toàn hỗn loạn."

Sunny mở miệng, bị sự nhẫn tâm của cô làm giật mình. Nhưng mà, nó chỉ kéo dài một giây. Dù sao thì, cậu cũng không khác gì...nếu cậu dùng não một giây thay vì để bản thân bị rung động, cậu cũng sẽ đến cùng kết luận đó.

Cậu chửi thề.

"Vậy chúng ta nên làm gì? Ý tôi là hai người chúng ta. Tôi...tôi không thể chấp nhận tin rằng không có cách nào khiến Quái Thú Mùa Đông chậm lại. Coi nào! Chúng ta chỉ cần giữ nó lại vài ngày."

Kẻ Gặt Hồn nhìn cậu ánh mắt dài.

Sau một lúc, cô nói:

"Sunny...cậu có lẽ sống sót khi Quái Thú Mùa Đông buông xuống. Có lẽ - có lẽ - tôi cũng có thể. Nhưng mà tổ đội của tôi thì đã không còn, trong khi của cậu thì vẫn ở đó. Và những người lính của cậu...họ nhất định sẽ chết. Những người Vượt Bậc như chúng ta không thể nào đối mặt một Titan Đồi Bại, còn những người Thức Tỉnh? Họ không có cơ hội nào cả. Nên, nếu tôi là cậu, tôi sẽ đảm bảo mang họ lên một con thuyền nhanh nhất có thể. Mọi thứ khác là sau đó hãy tính đến."

Cậu mỉm cười cay đắng.

"Chỉ vậy thôi? Cô là một đại tá chết tiệt đó. Cô không thể làm gì sao?"

Jet đơn giản lắc đầu.

"Một khi tin tức bị lộ ra, quân hàm của tôi sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Ai quan tâm đến thẩm quyền khi đối mặt sự hủy diệt? Sunny...đây sẽ rất nhanh chóng trở thành một tình huống mỗi người vì bản thân. Chúng ta...chúng ta đều sẽ phải làm ra lựa chọn. Tốt nhất chúng ta có thể làm là đảm bảo không phải hối hận chúng sau này. Nên...nhớ kĩ việc đó, và làm hết sức của cậu. Đó là toàn bộ lời khuyên mà tôi có thể đưa ra."

Cô thở dài, rồi thoáng liếc nhìn phù hiệu ngôi sao trên vai mình và bước đi.

Nhưng mà trước khi cô rời khỏi, Sunny hét lên:

"Ồ, thật sự như vậy sao! Vậy bản thân cô có lên con thuyền hay không hả?!"

Kẻ Gặt Hồn ngừng lại. Cô giữ im lặng vài giây, rồi nói mà không quay đầu lại:

"...Tôi đại khái là ghét thuyền, nói thật là vậy. Thật sự đáng tiếc."

Và rồi, cô rời khỏi.

Sunny thấy bản thân đứng đó một mình, nhìn chăm chú vào không giant rống rỗng nơi Bậc Thầy Jet vừa đứng vài giây trước. Lắc đầu, cậu khịt mũi và quay đi.

'Tình cờ ghê chưa. Tôi cũng đại khái là ghét những con thuyền.'