Chương 1050: Falcon Scott Thất Thủ (68)
Sau một đêm không có gì đặc sắc, Sunny rời khỏi chung cư với tâm trạng tốt hơn nhiều. Không khí bên ngoài lạnh thấu xương, mặc dù nó lại cảm giác khá dễ chịu trên những vết bầm của cậu. Sunny đi về phía trại lính, huýt sáo một giai điệu đơn giản gì đó. Trong lúc bước đi, một trong những cái bóng của cậu bay về phía thành lũy ở xa, để kiểm tra xem thử mọi thứ ở đó vẫn ổn.
Ngoài việc những người lính đang khổ sở vì cơn lạnh ghê gớm này, thậm chí hơn cả bình thường, tình hình có vẻ trong kiểm soát. Những nhóm Sinh Vật Ác Mộng rời rạc ném bản thân vào thành lũy, vài đám lớn hơn đám còn lại, nhưng mà không có thứ gì mà quân đội không thể lo liệu.
'Mọi thứ có vẻ ổn, vào lúc này...'
Sunny vẫn đau đớn toàn thân, nhưng mà ít nhất cậu đã có thể đi lại mà không phải cà nhắc nữa. Trại lính vẫn còn xa đáng kể, nhưng mà không việc gì phải vội cả. Cậu tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này thật nhiều, quan sát thành phố trong lúc đi qua nó.
Falcon Scott...bây giờ trống rỗng hơn nhiều. Kì diệu là, Quân Đội Đầu Tiên đã thật sự có thể sơ tán gần hết hai trăm triệu người tị nạn. Bây giờ, còn không đến hai phần mười từ con số ban đầu, còn xa mới đủ để khiến thành phố cảm giác đông đúc. Mặc dù vô số người đã chiến đấu và hi sinh để khiến việc này xảy ra, Sunny không thể nhịn được mà cảm thấy sự trống rỗng này là kết quả trực tiếp từ những hành động của cậu.
Nhìn thấy nỗ lực của mình có thành quả là thật tốt.
Trong số những người anh hùng cổ đại mà Nephis đôi lúc thích nói về, có một người tên là Heracles, người mà nghe nói đã hoàn thành mười hai kỳ công. Sunny tự hỏi tên đó nghĩ như thế nào về việc bảo vệ thành phố chết tiệt này.
Ừ thì, từ mô tả, Heracles có vẻ như không hơn gì một người Thức Tỉnh với một Phân Loại tăng cường thể chất vừa phải...có lẽ là một người Vượt Bậc trung bình. Hắn ta có lẽ sẽ cho rằng Falcon Scott là một ác mộng như địa ngục, và sẽ chết trong vài ngày đầu tiên của đợt công hãm.
'Hử...'
Trong lúc Sunny bước đi, một cái bóng nhanh chóng ngã xuống từ bầu trời, và một con quạ đen đột nhiên đậu lên vai cậu. Con quạ nhìn cậu chăm chú một giây, rồi kêu lên:
"Sah-nee! Sah-nee!"
Sunny ủ rũ nhìn qua nó.
"Gì?"
Tiếng Vang vỗ cánh.
"Đến! Đến!"
Rồi, nó nhảy khỏi vai cậu và biến mất về phía cơ sở chính phủ.
Sunny cau mày, rồi yên lặng chửi thề và chìm vào bóng tối, có vẻ như tâm trạng tốt của cậu không được phép kéo dài.
Cậu lướt về phía trước với tộc độ phi thường, đến cơ sở không hao tốn bao nhiêu thời gian cả. Xuất hiện từ bóng tối gần cánh cổng được canh gác, cậu chờ vài giây để những an ninh ở đó xác nhận danh tính của cậu - một thủ tục vô dụng, khi cân nhắc gần như mọi người đều đã biết cậu trông như thế nào - rồi tiến vào tòa nhà.
Nhanh chóng tìm đường xuống dưới, Sunny tiến về phía căn phòng họp mà những người Bất Thường thường tập trung. Nhưng mà trong lúc cậu đến gần đó, đột nhiên có một tiếng động ầm ĩ, và bức tường hơi run rẩy, bụi ngã xuống từ trần nhà.
'Cái quái...'
Bất an, cậu tiến vào căn phòng và thấy Bậc Thầy Jet đứng đưa lưng về phía cậu. Bức tường trước mặt cô biến dạng, một mạng lưới những vết nứt chạy xuyên hợp kim cường lực từ điểm mà nắm đấm của cô đã va chạm với nó.
Kẻ Gặt Hồn bất động một giây, rồi quay sang cậu. Gương mặt thường bình tĩnh của cô bây giờ nhăn nhó với biểu hiện tăm tối, giận dữ sôi trào.
Ngay khi Sunny nhìn thấy nó, tim cậu như ngừng đập. Cậu chưa từng nhìn thấy Bậc Thầy Jet mất kiểm soát bản thân như thế này...
Hít một hơi sâu, cô nhắm mắt một giây, rồi nói:
"Sunny, cậu đến rồi...tốt."
Cậu liếc nhìn bức tường bị hư hại, rồi nhìn cô. Cảm giác sống lưng lạnh ngắt, Sunny chuẩn bị tinh thần và hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"
Jet thở dài. Khi cô lên tiếng, giọng nói của cô là lạnh lẽo và ảm đạm:
"...Là Tyris. Cô ta cuối cùng đã thua trận."
Hai người họ tiến về phía trụ sở của gia tộc Lông Vũ Trắng mà không lãng phí chút thời gian nào. Trong lúc thang máy mang họ đến tầng thấp hơn nữa của cơ sở chính phủ, Sunny cố gắng giữ giọng bình tĩnh và hỏi:
"Có nghĩa là sao, thua trận? Cô ta còn sống?"
Jet nghiến răng.
"Tôi không biết. Tôi đã được thông báo rằng có gì đó đã đi sai khoảng nửa giờ trước. Roan đã tự mình nhắn tin cho tôi ngay trước khi cậu đến...nhưng mà ông ta không nói chi tiết."
Gương mặt Sunny chùng xuống. Nếu nguồn thông tin duy nhất của Jet là Bậc Thầy Roan, thì đó có nghĩa là Chỉ Huy Quân Đội đã lựa chọn giữ nó bí mật vào lúc này. Và nếu Chỉ Huy Quân Đội giữ bí mật với người như Kẻ Gặt Hồn...thì mọi thứ không thể nào là tốt được.
Trong lúc họ xuất hiện ở cơ sở dưới lòng đất và vội vã đi đến khu vực của Lông Vũ Trắng, Sunny rùng mình lần nữa và nhận ra bên ngoài thậm chí đã lạnh hơn nữa. Trước đó, cậu không để ý đến cơn lạnh đó lắm, nhưng bây giờ, nhiệt độ ngã xuống này có vẻ như là một điềm báo bất lành.
'Nguyền rủa, nguyền rủa, nguyền rủa tất cả...'
Những người canh gác nơi này có vẻ như đã nhận được chỉ thị, và gần như ngay sau khi Sunny và Jet đến, một cô gái quen thuộc xuất hiện để dẫn họ vào trong. Cậu thoáng cảm thấy mừng khi thấy cô đã sống sót trận chiến với Đám Mây Cắn Xé, nhưng rồi ý nghĩ của cậu lại trở nên nghiệt ngã và rối bời lần nữa.
Sunny...bị chấn động.
Cậu không thể không nghĩ về Thánh Tyris, thầm cầu nguyện cô vẫn còn sống. Cùng lúc, cậu phải suy nghĩ về việc ngã xuống của cô sẽ có ý nghĩa gì đối với nỗ lực sơ tán...không còn ai ngăn cản Quái Thú Mùa Đông, chuyện gì sẽ xảy ra với thành phố?
Hai nỗi lo lắng cạnh tranh với nhau, đè lên tim cậu với gánh nặng tồi tệ.
Cuối cùng, họ đến một căn phòng biệt lập sâu trong cơ sở. Nữ Thức Tỉnh trẻ tuổi nhìn cánh cửa với ánh mắt đau đớn, rồi bước sang một bên, ra hiệu cho họ tiến vào. Bên trong, họ nhìn thấy một sảnh trống rỗng với vài thiết bị y tế và một bàn phẫu thuật đơn độc đứng ngay trung tâm. Cái bàn, sàn nhà quanh nó, nhuộm màu máu. Trên đó...Thánh Tyris đang nằm, mắt nhắm lại.
Sunny thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy ngực cô vẫn chậm rãi lên xuống. Thủy Triều Bầu Trời vẫn còn hô hấp...cô vẫn còn sống...
Nhưng mà, cô trông như một cái xác vậy.
Cả cơ thể cô đầy máu và có những vết tê cóng nghiêm trọng. Tyris đang bất tỉnh, hơi thở nông. Gương mặt cô tái nhợt ghê gớm, và môi cô xanh đi. Và đó...đó, không phải nghi ngờ, là sau khi những healer của gia tộc Lông Vũ Trắng đã chăm sóc cô. Sunny không thể tưởng tượng vị Thánh đáng sợ này đã trông như thế nào trước lúc đó.
Roan đang đứng cạnh cô, nhìn không tốt hơn là mấy. Ông ta đã bị thương nghiêm trọng khi dẫn dụ Đám Mây Cắn Xé về phía thành phố, đến tận bây giờ, Bậc Thầy cuốn hút kia vẫn chưa khôi phục từ những vết thương đó. Một cánh tay của ông treo từ dây cột, và gương mặt thường sống động lúc này thì u ám và không sức sống.
Khi Sunny và Jet tiến vào, Roan chậm rãi dời ánh mắt khỏi vợ mình và nhìn họ với ánh mắt ảm đạm. Kẻ Gặt Hồn nghiến răng.
"Roan. Chuyện quái gì đã xảy ra?!"
Ông ta nhìn họ chằm chằm vài giây, rồi quay trở lại Thánh Tyris.
"Không rõ ràng sao? Cô ấy đã thua. Thật ra thì, việc cô ấy giữ lại con quái vật kia lâu đến vậy đã là một kỳ tích. Việc cô ấy sống sót cũng là một kỳ tích."
Ông ta yên lặng một lúc, rồi nói thêm bằng phẳng:
"Nhưng mà cô đang hỏi không đúng câu hỏi."
Đôi mắt xanh lam băng giá của Bậc Thầy Jet hơi mở rộng. Cô chần chừ, rồi lạnh giá hỏi:
"...Vậy chuyện quái gì sẽ xảy ra đây?"
Roan cúi đầu. Rồi, ông ta đứng thẳng lưng, và nhìn họ một lần nữa.
"Tôi nghĩ cô biết."
Mắt ông ta ảm đạm, và mệt mỏi.
"Quái Thú Mùa Đông đang đến, và không có ai ngăn cản nó. Kết thúc rồi. Có lẽ ngày mai, hoặc là ngày sau đó, bất cứ ai còn ở lại trong thành phố này sẽ chết. Tôi xin lỗi, Kẻ Gặt Hồn...nhưng mà gia tộc chúng tôi không còn làm gì thêm được nữa."