Chương 1049: Falcon Scott Thất Thủ (67)

Chương 1049: Falcon Scott Thất Thủ (67)

Sau khi rời khỏi bệnh viện và cử những người lính trở lại trại lính, Sunny ở lại trên con đường, nhìn tuyết nhảy múa trong những chùm sáng từ đèn điện. Cậu cũng phải nghỉ ngơi...

Sau một lúc, Sunny ngượng ngùng thở dài.

'Đúng rồi. Mình bây giờ vô gia cư.'

Cậu đã ở trong Tê Giác, nhưng bây giờ, APC đã không còn nữa. Việc đó thật ra khiến Sunny cảm thấy rất buồn. Phương tiện đáng tin cậy kia đã đi cùng những người Bất Thường đến tận cùng Trung Nam Cực rồi quay trở lại, sống sót vô số trận chiến. Cậu đã trở nên quen thuộc với nó, nên mất phương tiện đó là một đòn đau.

Nó như thể...là một hồi kết của gì đó.

Lắc đầu, Sunny bắt đầu bước đi. Cậu đương nhiên có thể kiếm cho mình một phòng trong trại lính. Quân Đội Đầu Tiên đã chịu thương vong nặng nề, nên có nhiều không gian trống trải. Nhưng đó chính xác là tại sao cậu không muốn làm vậy. Ở gần những người lính đang tiếc thương cho những đồng đội đã ngã xuống sẽ khiến tâm trạng vốn chẳng tốt lành gì của cậu kém hơn nữa.

'Không thể chịu nổi ý tưởng để họ đều nhìn vào mình ngay lúc này.'

Tôn trọng, ngưỡng mộ, hi vọng...đó là thứ mà cậu nhìn thấy trong mắt những người lính mỗi khi họ nhìn cậu. Họ đều có trông đợi từ cậu, và mang những trông đợi đó trên vai là rất mệt mỏi.

'Đến địa ngục đi...'

Sunny chỉ muốn không mục đích lang thang một thời gian, trong lúc cố không nghĩ về thứ gì cụ thể cả. Đến cuối cùng, cậu thấy bản thân đứng trước một tòa tháp chung cư quen thuộc. Cậu chần chừ một chút, rồi tiến vào và đi xuống những tầng dưới lòng đất.

Khu chung cư có vẻ trống rỗng hơn trước đó. Đã có ba gia đình sống trong cùng căn hộ của Giáo sư Obel và Beth, nhưng bây giờ, cậu chỉ có thể cảm nhận hai cái bóng bên trong đó. Sunny nhìn chằm chằm cánh cửa yếu ớt vài giây, rồi gõ lên nó.

Vài giây sau đó, nó mở ra, Giáo sư Obel ở bên trong. Ông lão trông như mọi khi, không thay đổi dù chỉ một chút.

Tại sao lại có thay đổi gì chứ? Ngày vừa qua đã là đặc sắc đến đáng sợ cho Sunny, nhưng mà với Giáo sư, nó chỉ như bao ngày khác.

Ông lão lo lắng nhìn cậu.

"Thiếu tá Sunless? Ôi trời! Chuyện gì xảy ra vậy?"

Mặc dù đa phần cơ thể Sunny được che đi bởi lụa đen của Hoàng Hôn Thất Sủng, cậu vẫn trông khá tệ hại. Có những vết bầm xấu xí trên làn da thường không tì vết của cậu, và mắt cậu thì mệt mỏi và thiếu đi ánh sáng so với mọi khi.

Cậu nặn ra một nụ cười.

"Ồ...chuyện đó. Đừng lo, tôi ổn. Chỉ là một trận chiến khó khăn mà thôi."

Mọi người trong Falcon Scott đều biết trận chiến ngày hôm qua là đặc biệt tồi tệ. Dù sao thì, một phần lớn của bức tường thành, cũng như một phần lớn của bản thân thành phố, đã bị thay thế bởi một cái hố khổng lồ. Ngay cả những người mà đã nấp dưới lòng đất cũng cảm giác được vụ nổ khủng khiếp kia. Cũng có những lời đồn nữa - bản thân Chỉ Huy Quân Đội đã công bố cái chết của Goliath, hi vọng có thể tăng lên tinh thần của những người tị nạn.

Giáo sư Obel gật đầu.

"Ừm...chúng ta đã nghe nói về nó. Cảm ơn thần thánh là cậu đã sống sót!"

Sunny lưỡng lự một giây, rồi nói:

"Tôi, ờ...ông đã nói là sẽ để dành đồ ăn cho tôi, lần cuối chúng ta gặp? Nói thật thì...tôi đang đói lắm rồi..."

Ông lão cười to.

"Chắc rồi, chắc rồi! Vào đi. Beth, Thiếu tá Sunless đến này!"

Cô gái xuất hiện từ trong một phòng và nhìn cậu với chút nhẹ nhõm. Cô đông cứng một giây, rồi quay đi và hắng giọng.

"Ồ...là cậu. Tốt. Tôi...tôi sẽ đi hâm đồ ăn thừa."

Họ vào trong nhà bếp, và không lâu sau đó, Sunny đang ngồi trước vài đĩa thức ăn đơn giản nhưng ngon lành. Giáo sư obel đã không đùa khi nói ông ta sẽ nấu một bữa tiệc - những nguyên liệu mà Beth đã kiếm được đúng là hiếm thấy trong thành phố bị công hãm này, và những món ăn đúng là rất tuyệt vời. Nó chắc chắn là tốt hơn thứ mà Sunny có thể dùng ở trong trại lính.

Sunny ăn và nhàn nhã trò chuyện với hai người họ. Trong lúc cậu làm vậy, chút căng thẳng đè trong tim cậu kì lạ là đã tiêu tan một chút...nhưng mà phần lớn thì vẫn còn đó.

Đến một lúc, Giáo sư Obel đột nhiên mỉm cười.

"A, suýt nữa là ta quên mất! Chúng ta đã được đặt vào hàng đợi, cuối cùng. Cả Beth và ta sẽ rời khỏi ngày sau ngày mai. Chúng ta đã nhận được vé...ta nghĩ cậu cũng sẽ sớm rồi khỏi hả Thiếu tá?"

Sunny cũng mỉm cười.

'Cuối cùng, chút tin tức tốt.'

Cậu gật đầu và uống một ngụm trà thơm lừng.

"Tôi nghĩ là chúng tôi sẽ là những người cuối cùng rời khỏi, sau mọi người vài ngày. Dù sao thì ba tuần cũng đã sắp hết...mặc dù có vài trì hoãn, nhưng mà Quân Đội chủ yếu đã vẫn giữ được lịch trình. Bằng cách nào đó. Nên, lần tiếp theo chúng ta gặp nhau có lẽ sẽ là ở Đông Nam Cực, trừ khi họ mang ông đến Góc Bắc ngay lập tức."

Cậu nhìn sang Beth, chần chừ một giây, rồi ngượng nghịu nói:

"Ồ, nhân tiện...APC của tôi nổ tung rồi, nên...tôi đại khái không có nơi ở. Tôi ở ké đây vài ngày không sao chứ?"

Giáo sư Obel bật cười.

"Đương nhiên! Đa số người trong khu chung cư này đã được sơ tán. Có ba phòng ngủ trống ngay trong căn hộ này, cậu có thể chọn một cái nếu muốn."

Beth che giấu một nụ cười và gật đầu.

"Chắc rồi...cậu có thể ở lại nếu muốn."

Sunny mỉm cười và uống một ngụm trà nữa. Sau đó, cậu im lặng một lúc, lơ đãng. Phát hiện tâm trạng kì lạ của cậu, ông lão hỏi:

"Cậu có gì phiền muộn hả, chàng trai?"

Sunny hơi giật mình, rồi nhún vai.

"Không, không có gì cụ thể cả. Chỉ những thứ thông thường. Tôi chỉ...cảm thấy bơ phờ, chắc vậy."

Cậu yên lặng một giây, rồi đột nhiên hỏi:

"Tôi đã từng nói với ông tại sao tôi đến Nam Cực chưa hả Giáo sư?"

Ông lão và Beth nhìn nhau, rồi lắc đầu. Một vẻ mặt đăm chiêu hiện lên mặt Sunny.

"Thật ra thì khá ngu ngốc. Có người nói rằng tôi thiếu một thứ. Nên, tôi đã cho rằng có lẽ tôi sẽ có thể tìm kiếm thứ gì đó mà tôi thiếu thốn ở nơi này, ở Góc Nam."

Cậu trở nên yên lặng, khiến ông lão hơi tò mò mà hỏi:

"Vậy, cậu rốt cuộc có tìm được thứ mà bản thân tìm kiếm hay không?"

Sunny chần chừ, rồi cười.

"Nói thật lòng thì tôi không chắc. Khó để có thể tìm thấy thứ mà người ta thậm chí không biết cách nhận ra. Có lẽ tôi đã tìm thấy gì đó, có lẽ là không. Thật ra, tôi thậm chí có lẽ đánh mất thứ gì đó thay vì vậy. Chắc là thời gian sẽ cho tôi biết."

"Cậu uống hết trà và nhìn hai người họ với một nụ cười:

"Nhưng mà tôi đúng là đã tìm được những thứ quý giá khác. Ý tôi là...món ăn này? Nó đúng là một kho báu thật sự. Ông phải dạy tôi công thức đó! Tôi đã luôn mơ về việc mở ra một cửa hàng, ông biết không, nhưng sau khi gặp ông, Giáo sư, tôi bắt đầu cho rằng mở một nhà hàng có lẽ là một ý tưởng tốt hơn..."