Chương 1048: Falcon Scott Thất Thủ (66)
Sunny rời khỏi căn cứ dưới lòng đất, hít vào không khí mùa đông lạnh lẽo, và đi cà nhắc về phía bệnh viện quân đội gần đó. Đoạn đường là không quá xa, nên cậu đến đó chỉ trong mười phút.
Belle, Dorn, và Samara đang ở trước tòa nhà đó, và Vật Kinh Tởm cũng vậy - Tiếng Vang kia đang nằm trên mặt đất, dùng cơ thể to lớn của nó che chắn gió cho họ.
Con chó săn đã không tham gia trận chiến gần đây, vì nếu có thì nó cũng đã nhanh chóng bị đám bọ đen hủy diệt. Nhưng mà nó đã giúp ích rất nhiều cho tổ đội trong hai tuần qua.
Cũng kì lạ...trong quá khứ, Vật Kinh Tởm đã chủ yếu không ngó đến Tiếng Vang của Quentin, Đen Đen, mặc dù con thú nhỏ hơn kia lúc nào cũng đi theo sau nó. Nhưng mà giờ khi Đen Đen không còn ở đây, thì con chó săn to lớn này lại lúc nào cũng trông hơi buồn bã.
Nhìn Tiếng Vang với một ánh mất ảm đạm, Sunny đến gần những người lính của mình.
"Thiếu tá! Thần thánh...trông cậu tệ thật!"
Belle mỉm cười, che giấu tia đau đớn mà đã cắm rễ trong mắt hắn.
Sunny cũng nặn ra một nụ cười.
"Mấy người nên thấy tên còn lại...a, không thể. Tôi giết tên còn lại rồi."
Có vài tiếng cười khúc khích. Sunny cũng khịt mũi.
"Dù sao thì. Mang tôi đến gặp Luster...hắn ta tỉnh rồi phải không?"
Họ gật đầu. Dorn và Samara ở lại bên ngoài, còn Belle thì dẫn cậu vào trong bệnh viện.
"Cậu ta tỉnh lại khoảng một tiếng trước. Ờ...tôi nghĩ cậu ấy khá tốt, cân nhắc mọi thứ. Nhưng mà đó có lẽ là do thuốc giảm đau."
Họ đi qua những hành lang trắng, đông nghẹt với những giường bệnh viện. Một số lượng đếm không nổi những người lính bị thương nằm trên chúng, vài người tỉnh táo, vài người nhân từ là bất tỉnh. Không khí tràn ngập mùi máu, da thịt cháy bỏng, khổ sở, và tuyệt vọng. Những bác sĩ, y tá, và vài healer Thức Tỉnh vội vàng chăm sóc những người bị thương, thầm quầng dưới mắt họ đen hơn cả những vết bầm trên cơ thể Sunny.
Cảnh tượng đó nghiệt ngã đến khó tả.
Sunny giữ gương mặt mình bình tĩnh, chiếu ra hình ảnh một người Vượt Bậc can đảm. Nhưng mà bên trong thì...
'Ít nhất họ sẽ sống.'
Những thuốc men hiện đại là rất mạnh mẽ, và đó là thậm chí không cân nhắc đến những người Thức Tỉnh có những Phân Loại chữa thương. Nếu một người lính được mang trở lại từ chiến trường mà còn sống, thì có rất ít cơ hội là họ sẽ chết đi. Vấn đề duy nhất là chi phí, nhưng mà Quân Đội Đầu Tiên là vô cùng chịu chi, ít nhất là về mặt này.
Là một người Thức Tỉnh với địa vị tương đối cao, Luster được đặt vào một căn phòng nhỏ của riêng hắn. Trong lúc họ đến gần nó, Sunny nghe thấy giọng nói của tên trẻ tuổi kia:
"Kim...Kimmy...ngừng lại...tôi mất chân, cô biết đó, không phải tay! Tôi hoàn toàn có thể tự đút cho bản thân!"
Khi họ tiến vào, họ thấy một cảnh tượng kì lạ. Luster nằm trên giường, hai chân cụt bị quấn trong băng hồi phục, còn Kim thì đang cố đẩy một muỗng đầy cháo kem tổng hợp vào miệng hắn. Gương mặt thường e thẹn của cô gái lúc này quyết tâm và cực kì tập trung.
Nhìn thấy Sunny, Luster nhếch mép cười:
"Đại...Thiếu tá! Cảm ơn thần thánh! Cứu tôi với!"
Kim đứng hình, rồi quay người và nhìn Sunny với một ánh mắt mãnh liệt bất ngờ.
"Sếp. Tên ngu ngốc này không chịu ăn."
Sunny nhìn họ chăm chú vài giây, rồi mỉm cười.
"Có muốn tôi đút cậu ăn không hả Luster? Vì, cậu biết đó...tôi có thể..."
Tên trẻ tuổi kia tái xanh mặt, rồi vội vã nắm lấy cái muỗng và nuốt trọn đống cháo.
"Không, không. Làm sao có thể phiền sếp như vậy chứ!"
Sunny đi đến gần hơn, triệu hồi cái ghế của mình, rồi ngồi xuống gần giường. Rồi, cậu cố nói gì đó, chỉ để phát hiện không có từ ngữ gì xuất hiện trong đầu cậu cả.
Cuối cùng, cậu ngượng nghịu hỏi:
"Cậu sao rồi?"
Luster nhìn cậu chăm chú một lúc, rồi đột nhiên nhếch mép cười và ngọ nguậy hai cái chân cụt của hắn.
"Đừng lo về tôi thưa sếp. Tôi ổn...thật sự đó. Tôi đã từng nói với mọi người về việc cánh tay phải của tôi từng bị cắn đứt phải không? Đây chỉ là hơi tệ hơn một chút...địa ngục à, nếu một ngày nào đó tôi bị mất cánh tay trái, thì tôi sẽ có thể khoe khoang rằng mình đã mất tất cả tay chân để bảo vệ nhân loại. Những cô gái không thể nói không với một vị anh hùng, sếp biết đó!"
Sunny chớp mắt.
'Chắc là hắn ta thật sự ổn.'
Cậu thở dài.
"Ừ thì...đừng quá lo lắng. Không có quá nhiều healer tuyệt vời ở Falcon Scott, và toàn bộ họ đều phi thường bận rộn. Một khi cậu đến Đông Nam Cực, và từ đó trở lại NQSC thì, chính phủ sẽ làm mọi thứ họ có thể. Cậu sẽ tốt như mới sớm mà thôi."
Bất chấp ý định an ủi của cậu, nụ cười của Luster đột nhiên hơi tối đi. Nhìn đi, hắn giữ im lặng vài giây, rồi khẽ nói:
"À, vâng. Đương nhiên rồi thưa sếp. Một khi tôi quay trở lại NQSC..."
Sunny hơi cau mày.
"Ném những ý nghĩ ngu si đó ra khỏi đầu cậu. Cậu đã làm hơn cả đủ rồi. Rất ít người xứng đáng được về nhà hơn cậu...nên, tận hưởng chuyến tàu, rồi đảm bảo nghỉ ngơi và chữa trị trong kì nghỉ dài hạn. Đó là mệnh lệnh."
Cậu ngừng lại, rồi nghiêm túc nói:
"Hơn nữa, Tê Giác nổ tung rồi. Tôi cần cậu làm quái gì nữa? Giữ cậu lại sẽ chỉ tốn lương thực..."
Nghe vậy, Luster cười.
"À, tôi hiểu rồi. Nếu sếp đã nói đến vậy..."
Hắn thở dài.
"Không phải tôi cho rằng mình không xứng được sớm điều đi thưa sếp. Chỉ là..."
Hắn khẽ liếc sang Kim, rồi không nói gfi.
Hắn không muốn để lại những đồng đội của mình. Sunny có thể hiểu suy nghĩ đó...nhưng mà không có biện pháp nào khác cả. Khôi phục lại hai chân cho một người không phải là bất khả thi, nếu như có thể tìm đến những healer đủ mạnh, nhưng mà đó cần thời gian, và sau đó là thêm một thời gian khôi phục dài khác nữa. Đến khi Luster có đủ điều kiện để chiến đấu lại, thì Chiến Dịch Nam Cực có lẽ đã kết thúc.
Cậu lắc đầu.
"Cách nhìn của tôi thì cái bùa may mắn của cậu cuối cùng đã có hiệu quả. Nếu không nhờ có cậu, Kim đã chết...Dorn có lẽ cũng vậy, và thậm chí là Belle và Samara. Cậu đã làm tốt, Luster. Cậu đã góp sức trong phần khó khăn nhất của cả chiến dịch...tình hình sẽ dịu lại sau khi Quân Đội Thứ Hai đến. Nên, vui vẻ lên."
Luster nhìn cậu, rồi chậm rãi gật đầu.
"Thứ đó...sếp giết nó rồi đúng không? Cấp Bậc và Lớp của nó là gì?"
Sunny nhún vai.
"Đúng...tôi giết nó rồi. Là một Ác Quỷ Đồi Bại, và là một con đáng sợ trong lứa đó nữa."
Luster mệt mỏi dựa ra đầu giường, và mỉm cười.
"Một Ác Quỷ Đồi Bại...tốt, vậy là tốt. Vậy thì đâu có xấu hổ gì...ha, tôi đã sống sót đợt tấn công của một Ác Quỷ Đồi Bại? Wow...tôi khá ngầu đó ha, cô nghĩ vậy không hả, Kim?"
Cô múc lên một muỗn cháo nữa, rồi mang nó đến gần miệng hắn, và thở dài.
"Ừ...ừ, cậu khá ngầu...giờ ăn đống bầy nhầy này trước khi tôi nổi cáu..."
Sunny yên lặng nhìn họ vài phút nữa, rồi tìm một lý do để rời khỏi.
Cậu tìm thấy Belle cách đó vài phòng, nơi mà có vài chục buồng ngủ được đặt trong một sảnh lớn. Kiếm sĩ đang đứng gần một cái, ảm đạm nhìn vào nắp nó. Bên trong, cơ thể của Quentin đang yên bình ngủ, không hẳn là chết, nhưng cũng không hẳn là còn sống.
Healer vẫn chưa chết hay trở thành Rỗng. Cân nhắc đến tình huống, thì đó có lẽ có nghĩa là hắn đã chiến đấu đến một Hạt Giống để tiến vào Ác Mộng.
Chinh phục Ác Mộng Thứ Hai một mình...cơ hội của hắn là cực kì thấp, nhưng không phải là hoàn toàn không tồn tại.
Sunny đến gần nơi Belle đứng và cũng nhìn vào buồng ngủ.
Sau một lúc, kiếm sĩ đột nhiên nói, giọng nói tỉnh táo khác thường:
"Thiếu tá...cậu có nhớ tôi từng đùa là Luster sẽ là người đầu tiên trong số chúng ta mà sẽ chết đi?"
Sunny ngạc nhiên nhìn hắn.
"...Chắc rồi. Tôi nhớ."
Belle yên lặng một lúc lâu, rồi ngượng nghịu gãi đằng sau gáy.
"Tôi đang suy nghĩ...tính đúng ra...tôi vẫn còn có thể thắng vụ cá cược đó đúng không?"
Dứt lời, kiếm sĩ nhìn sang cậu và nhếch mép cười.
Sunny cau mày.
"Chắc vậy...nhưng mà ai cho phép mấy người cá cược mà không được tôi chấp thuận? Không thể chấp nhận được mà! Tôi muốn tham gia vụ cá cược này..."